Ngài Cố Thân Mến!

Editor: Nguyetmai

Hoắc Vi Vũ ngừng một lúc, nheo mắt lại hỏi: "Bao giờ công ty em phát lương?"

"Còn hai mươi ngày nữa. Chị mà không cứu em là em chết đói đấy." Thường Yến nói với vẻ tội nghiệp.

"Một gói mì ăn liền giá ba tệ, mỗi ngày hai bữa, bữa sáng cứ tính xông xênh là bốn tệ đi, ăn cho tử tế, vậy là một ngày hết mười tệ tiền ăn, hai mươi ngày lại hai trăm tệ. Một tuần cho hai lần ăn buffet là sáu trăm, chị cho em thêm hai trăm để mua đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, lát nữa chị sẽ chuyển khoản một ngàn tệ vào thẻ cho em." Hoắc Vi Vũ nói rất dứt khoát sòng phẳng.

"Đừng mà chị Vũ! Một ngàn không đủ với em thật mà, eo hẹp thế sao em sống nổi…"

"Không đủ thì tự đi mà kiếm. Chị có thể cho em tiền trợ cấp để sống qua giai đoạn khó khăn này, nhưng không có nghĩa vụ và cũng không cần thiết phải nuôi em." Hoắc Vi Vũ nói rất rạch ròi.

"Nhưng em vừa giới thiệu công việc cho chị mà?" Thường Yến mặt dày đòi hỏi.

"Một ngàn tệ này em không cần trả." Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói rồi cúp điện thoại. Cô cảm thấy có một ánh mắt chăm chú hướng về mình, quay sang hóa ra là Cố Hạo Đình đang nhìn cô.

"Em cho cô ta một ngàn cô ta cũng không biết ơn em đâu, có khi còn nghĩ em bạc tình." Cố Hạo Đình nhắc nhở.

Hoắc Vi Vũ nhếch môi, nói bằng giọng lãnh đạm: "Nếu đến việc cô ta thấy thế nào, nghĩ những gì, tôi cũng phải quan tâm thì sống thế nào được nữa?"

"Quan hệ của em với bạn bè không tốt à?" Cố Hạo Đình chau mày hỏi.

Hoắc Vi Vũ lười nhác ngả người nằm ra giường, đặt tay sau đầu, lạnh nhạt bảo: "Không phải những người anh biết hoặc biết anh đều là bạn bè. Cũng không phải cứ ăn cơm với nhau, cùng đi dạo phố rồi tán gẫu là sẽ trở thành bạn bè. Có những người tìm đến anh chỉ để lợi dụng anh mà thôi."

"Vậy mà em còn giúp?"

Hoắc Vi Vũ trầm mặc, rũ hàng mi đen dài che đi đôi mắt ảm đạm.

Bởi vì cô quá cô đơn. Người cô yêu thương vứt bỏ cô, người yêu thương cô thì lại chẳng thể tìm đến, có khổ có buồn cũng chỉ đành nuốt vào lòng. Thường Yến chẳng tốt lành gì lắm, nhưng ít nhất vẫn là người có thể trò chuyện, cùng cô đi dạo phố.

"Chẳng lẽ đến quan hệ xã giao của tôi anh cũng muốn can thiệp?" Hoắc Vi Vũ nói với vẻ không vui.

Cố Hạo Đình không muốn cãi nhau với cô nên chuyển đề tài, hỏi: "Ban nãy em muốn nói gì thế?"

Hoắc Vi Vũ xoa bụng. Lúc trước cô muốn ăn tiệc buffet hải sản Toronto, nhưng bây giờ trong người chỉ có hai ngàn tệ, không thể xa xỉ như thế được.

"Tôi muốn xuất viện." Hoắc Vi Vũ nói.

"Không được, chừng nào Tiểu cầu và Bạch cầu chưa về lại mức bình thường thì không được ra viện." Cố Hạo Đình kiên quyết từ chối.

"Thế từ bây giờ tôi sẽ tuyệt thực." Hoắc Vi Vũ không chịu khuất phục, nằm ườn ra giường.

Cố Hạo Đình nhíu mày nhìn xoáy vào cô, trong mắt loáng qua vẻ âm u, cắn răng, lạnh giọng bảo: "Em không ăn cũng được, cùng lắm thì tôi dùng miệng mớm cho em, để xem em cứng rắn hay tôi kiên nhẫn hơn. Tính mạng là của em, em muốn giày vò thế nào thì tùy. Nhưng hãy nghĩ đến anh Cả, anh Hai của em đi, cả cái tên Lâm Thừa Ân đang nằm viện nữa, muốn họ chết trong tay tôi thì cứ tự nhiên."

Hoắc Vi Vũ nghe ra ý uy hiếp của hắn. Không cho cô xuất viện thì có khác gì cầm tù, mà ngày mai cô còn phải đi làm.

Cô tiện tay túm lấy cái gối ném mạnh vào người Cố Hạo Đình.

Cố Hạo Đình nhìn cô, đôi mắt nheo lại vừa sắc bén vừa ẩn chứa cơn giận điên cuồng, khiến Hoắc Vi Vũ phải giật mình.

Hắn mới ôn hòa một tí mà cô đã xem như mèo nhà, suýt thì quên mất thực chất hắn là một con hổ dữ ăn thịt người.

Cố Hạo Đình nắm lấy vai cô, cúi người đè cô ra giường, hôn ngấu nghiến lấy môi cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui