Translator: Nguyetmai
"Hỏi thừa, chứ chẳng lẽ lại là trên xe!"
Cố Hạo Đình liếc cô rồi xuống xe, mở cửa bên ghế lái phụ.
Hoắc Vi Vũ đỏ hết cả mặt: "Ban ngày ban mặt, làm thế không ổn đâu."
Cố Hạo Đình hơi cúi người, chống tay trái lên lưng ghế cô, nheo đôi mắt như chim ưng lại: "Lính của tôi đã phong tỏa mọi con đường rồi. Hoắc Vi Vũ, tôi không thích bị đùa bỡn. Hay cô muốn chúng ta làm nốt chuyện ban nãy?" Đôi mắt hắn tăm tối toát ra tia sáng đầy hiểm nguy như ở chốn địa ngục, bộc lộ hết khí phách. Lời hắn nói như thể thánh chỉ, ai dám làm trái đều phải bị chém đầu.
Hoắc Vi Vũ bị hắn nhìn đến sởn da gà, muốn đẩy hắn ra mà người ta vẫn lù lù bất động. Bàn tay đặt lên lồng ngực hắn cảm nhận được thân hình săn chắc được bọc trong bộ vest cắt may vừa vặn tựa như một con thú hoang đang phục kích con mồi.
"Được rồi, được rồi, tôi đi là được chứ gì." Hoắc Vi Vũ xuống xe, đi sang tít bên kia rồi quay đầu lại.
Cố Hạo Đình nhìn cô đăm đăm như một con chim ưng.
Hoắc Vi Vũ hơi khó chịu, bị nhìn thế này thì làm sao mà cô đi vệ sinh được. Cô bèn bảo: "Anh quay lưng lại đi."
Cố Hạo Đình vẫn đứng im tại chỗ, lạnh lùng nói với bản mặt vô cảm: "Cô có một phút, còn không nhanh lên thì tôi sẽ giúp cô."
Hoắc Vi Vũ cười khẩy. Trong cơn tức giận, cô bất chấp tất cả, tựa vào rào chắn: "Được, anh tới giúp đi."
Cố Hạo Đình đĩnh đạc đi về phía cô như đang bước trên điện kim loan, để lại cái bóng thật dài trên mặt đường.
Trong đầu Hoắc Vi Vũ bỗng loáng qua hình ảnh có hơi bất nhã là hắn ôm cô đi vệ sinh.
Thôi, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, đi vệ sinh ngoài đường đã là cái gì!
"Tôi tự đi."
Hoắc Vi Vũ quay lưng lại, kéo váy lên rồi ngồi xổm, đôi mày cau lại có vẻ buồn bực.
Cô đúng là tự lấy đá đập chân mình. Dù đã quay lưng lại, cô vẫn cảm nhận được khí thế ngùn ngụt mạnh mẽ của Cố Hạo Đình, nó như đang bủa vây cô, khiến cô muốn đi cho xong cũng không được.
"Hết một phút." Cố Hạo Đình trầm giọng thông báo.
Hoắc Vi Vũ đang giật nảy mình thì bị hắn xách lên. Cô chưa kịp chạy hắn đã túm cằm xoay mặt cô lại, hôn ngấu nghiến lấy môi cô, nhanh như chớp luồn lưỡi vào trong khoang miệng, cuốn lấy lưỡi cô, không cho cô có thời gian lấy hơi.
Hoắc Vi Vũ cựa quậy định ngăn hắn lại, ré lên: "Cố Hạo Đình, tôi còn chưa tắm."
"Tôi không chê cô bẩn." Cố Hạo Đình khàn giọng đáp.
Hoắc Vi Vũ cứng người, căng thẳng bật thốt: "Nhưng tôi chê anh bẩn."
Cố Hạo Đình liếc một cái sắc lẻm, giọng điệu đầy nguy hiểm: "Thế ai mới không bẩn? Ngụy Ngạn Khang hả?"
Vậy là cô đã thành công chọc giận hắn.
Cố Hạo Đình ném cô lên băng ghế sau, động tác nhanh nhẹn tháo thắt lưng và khóa quần.
Hoắc Vi Vũ vô thức quay mặt đi, nhưng hắn túm cằm xoay mặt cô lại, nhìn thẳng vào mắt cô rồi ra lệnh: "Không được nhắm mắt, phải mở to mắt ra mà nhìn cho rõ cô đang ở bên ai!"
"Cố Hạo Đình, tôi không muốn, anh làm vậy là cưỡng bức tôi đấy." Hoắc Vi Vũ quát.
"Cưỡng bức gì cơ? Để tôi đính chính lại, chuyện chúng ta làm là chuyện bình thường của vợ chồng, cô có nghĩa vụ thỏa mãn nhu cầu của tôi." Cố Hạo Đình nói bằng giọng bá đạo.
"Chúng ta vẫn chưa phải vợ chồng!" Hoắc Vi Vũ gào lên, mắt đã đỏ hoe.
Cố Hạo Đình nheo mắt lại, trong mắt ánh lên vẻ sắc lẹm đầy nguy hiểm: "Cô muốn có danh phận chứ gì?"
Hắn rút di động, nhấn một dãy số rồi ra lệnh cho người ở đầu dây bên kia: "Bảo Cục trưởng Cục dân chính đến nhà tôi đợi lệnh! Nửa tiếng nữa tôi về."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...