Editor: Nguyetmai
Ông ta nhìn Thái Nhã lái xe rời đi, cảm thấy bị bà ta giễu cợt, tức giận đến mức máu sôi lên sùng sục.
"Ông ơi, sao mụ già kia lại thế? Bà ta xem diễn mà không trả thù lao, thế cũng coi được hả?" Hoắc Thuần ấm ức phát khóc.
Sắc mặt ông cụ Hoắc càng thêm khó coi.
"Ba ơi, bây giờ mình phải làm gì đây?" Tần Diệu Ni hoang mang lo lắng.
"Đi, giờ chúng ta đi tìm tướng quân Mai." Ông cụ Hoắc thở phì phò.
"Tìm tướng quân Mai có được không? Ông ấy không quen không thân với nhà mình, liệu có giúp nhà mình không?" Tần Diệu Ni lo âu nói.
"Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn bè. Trong quân khu của ba vẫn còn một vài người bạn nữa." Ông cụ Hoắc nói cứng.
"Ông ơi, bọn họ chỉ là một đám ô hợp thôi. Nếu bọn họ làm nên chuyện thì đã cứu được ba con ra rồi." Hoắc Thuần khinh thường.
"Kiến họp đàn đến voi còn chết nữa là. Đừng nói vớ vẩn nữa, đi với ông!" Ông cụ Hoắc bực mình ngồi vào xe.
Advertisement / Quảng cáo
*
Hoắc Vi Vũ đứng bên đường bắt xe.
Trên đầu và trên người cô loang lổ vết máu, tài xế nào cũng sợ phiền phức, lỡ dở việc làm ăn nên không ai dừng lại cả.
Đầu cô càng ngày càng nặng, tầm mắt mỗi lúc một mờ. Cô không muốn ngất đi, nhưng cơ thể lại không nghe theo khống chế. Cuối cùng trước mắt tối sầm lại, cô ngã xuống ven đường.
Điện thoại di động vang lên...
Không biết thời gian qua bao lâu, Hoắc Vi Vũ mở bừng mắt.
Mùi thuốc sát trùng xộc vào khoang mũi, choán đầy tầm mắt là sắc trắng tẻ nhạt, trần nhà trắng toát, gian phòng trắng toát, giương chiếu trắng toát, đến người cũng mặc áo blouse trắng toát.
Cô định thần nhìn hồi lâu mới nhận ra người đang đứng cạnh bác sĩ và nhìn cô lo lắng như sắp khóc chính là Lâm Thừa Ân.
Lòng cô đau nhói trống hoác như bị ai đâm, nỗi xót xa lan tràn toàn thân thể.
Advertisement / Quảng cáo
"Thừa Ân, sao anh lại ở đây?" Hoắc Vi Vũ cất tiếng hỏi, không ngờ giọng cô yếu xìu mà cổ họng thì đau rát.
"Nếu không phải đúng lúc anh gọi điện thoại tới, người qua đường nói cho anh biết tình trạng của em, thì em có chết cũng không nói cho các anh biết phải không?" Lâm Thừa Ân chất vấn nhưng trong giọng nói lại đượm nỗi đau lòng.
Hoắc Vi Vũ nắm chặt cánh tay Thừa Ân, vội vàng nói: "Đừng cho anh Cả và anh Hai biết."
Lâm Thừa Ân bực bội hất tay cô ra: "Nếu anh Cả không đi nước G, anh Hai không đi Mỹ thì anh đã nói hết cho họ biết rồi. Vi Vũ, tội gì phải hành hạ chính mình như vậy? Kiêu ngạo của em, tự tôn của em, phóng khoáng của em đâu?"
"Thừa Ân, anh đừng kích động, chẳng phải em vẫn đang khỏe mạnh đây sao?" Hoắc Vi Vũ trấn an Lâm Thừa Ân, luống cuống muốn ngồi dậy. Ai ngờ cô chóng mặt hoa mắt, cơn buồn nôn trào lên từ cổ họng, không thể không quay người nôn khan xuống cạnh giường.
Lâm Thừa Ân cúi người nắm chặt bả vai cô, kích động thở hổn hển: "Khỏe mạnh á? Cả lưng, cả chân, cả tay đều bị thương, não còn bị chấn động nhẹ. Em bị thương khắp mình mẩy thế này mà còn bảo anh là mạnh khỏe à?"
"Em bị người nhà họ Hoắc đánh..."
Lâm Thừa Ân siết chặt tay hơn, cau mày, nghiến răng nghiến lợi: "Nếu Cố Hạo Đình bảo vệ em thì người nhà họ Hoắc dám đánh em sao? Em ngất xỉu ở gần nhà lớn của họ Cố chứ không phải nhà họ Hoắc!"
Hoắc Vi Vũ im lặng. Lông mi dày rũ xuống che đi nét ảm đạm trong đáy mắt. Thừa Ân nói rất đúng. Nếu như Cố Hạo Đình bảo vệ cô thì không những người nhà họ Hoắc không dám đánh cô mà hai mẹ con nhà họ Cố cũng không dám bắt nạt cô. Nhưng vì sao Cố Hạo Đình phải bảo vệ cô chứ?
"Lúc đầu hắn đồng ý cưới em là để bảo vệ em gái hắn. Em không cần hắn bảo vệ. Thừa Ân, em hứa với anh từ nay về sau sẽ không để cho bọn họ bắt nạt nữa. Em thề!" Hoắc Vi Vũ giơ một bàn tay lên cạnh gương mặt tái nhợt.