Translator: Nguyetmai
Đến khi thấy Lâm Thừa Ân đang ở cạnh Hoắc Vi Vũ, mắt Cố Hạo Đình liền nheo lại.
Lâm Thừa Ân tóc tai rối bù, hiển nhiên là mới ngủ dậy, đang ngồi ở đầu giường Hoắc Vi Vũ với vẻ rất mờ ám.
Trai đơn gái chiếc ngủ chung một phòng.
Cố Hạo Đình tái mét mặt mày, máu nóng trong người như sôi lên, đanh giọng chất vấn: "Hoắc Vi Vũ, em bị tai nạn mà không gọi cho tôi lại gọi cho Lâm Thừa Ân sao?"
Lâm Thừa Ân rất phản cảm với nhà Cố Hạo Đình. "Nửa đêm rồi, anh làm ơn để yên cho Tiểu Ngũ nghỉ ngơi đi."
Cố Hạo Đình lia ánh nhìn sắc bén về phía Lâm Thừa Ân: "Tôi đang nói chuyện với cô ấy, cậu tuổi gì mà xen mồm vào. Trung tá Thượng, tiễn khách."
"Vâng." Trung tá Thượng chỉ vào Lâm Thừa Ân rồi nói với mấy anh lính: "Đưa cậu ta đi."
Hoắc Vi Vũ thấy mấy tên lính tiến lên túm lấy Lâm Thừa Ân thì phát cáu, quát Cố Hạo Đình: "Anh đừng có quá đáng!"
Advertisement / Quảng cáo
"Người quá đáng là em! Em không ý thức được thân phận của mình là gì à? Không gọi cho chồng mà tìm một người đàn ông khác đến chăm sóc mình, em có ý gì hả? Lúc bác Long gọi, hai người đang làm gì mà không bắt máy?!" Cố Hạo Đình hỏi mấy câu liền, đôi mắt sâu thẳm sắc bén như có ngàn lưỡi dao chực chờ mổ xẻ cô bất cứ lúc nào. Dường như trong mắt hắn, cô không khác gì một con đàn bà lăng loàn đi ngoại tình.
Hoắc Vi Vũ cười khẩy, ánh mắt lạnh buốt như băng tháng Chạp. "Tôi cũng muốn hỏi Tư lệnh Cố xem thân phận của tôi là gì đấy."
"Em đừng giở cái giọng mỉa mai đó ra với tôi. Em là vợ tôi, tôi là chồng em, quân nhân một khi kết hôn thì không được ly hôn. Em đừng hòng thay đổi." Cố Hạo Đình nói rất chính đáng.
"Thế nên bây giờ tôi hối hận rồi. Nhân lúc còn chưa chính thức kết hôn thì kết thúc luôn đi." Hoắc Vi Vũ bực bội nói.
Cố Hạo Đình khựng lại, ánh mắt tăm tối khóa chặt lấy cô: "Em có ý gì?"
"Tôi không cần Cố Kiều Tuyết phải trả giá vì đã bắt cóc tôi nữa. Cả đời này tôi cũng không muốn gặp lại người nhà họ Cố các anh nữa." Hoắc Vi Vũ nói rất dứt khoát.
Cố Hạo Đình nghe xong mà bàng hoàng. Câu nói cả đời không muốn gặp lại ấy như một lưỡi gươm đâm thẳng vào tim hắn. Thậm chí hắn có thể cảm nhận được dòng máu trong người ban nãy còn sục sôi vì tức nay bị đóng băng bởi sự tuyệt tình và lạnh lùng của cô. Nét buồn thương đau đớn chợt thoáng qua đáy mắt hắn.
Hắn mím môi, tay siết chặt thành nắm đấm, nhìn cô với vẻ cảnh cáo, sẵng giọng nói: "Có giỏi em lặp lại lần nữa xem."
"Có nói cả trăm lần cũng thế thôi!"
Advertisement / Quảng cáo
Cố Hạo Đình vung tay, hất giá treo bình truyền dịch đổ ra sàn, phát ra tiếng "keng" đinh tai ngắt lời Hoắc Vi Vũ.
Cô nhìn xuống sàn, còn chưa kịp nhìn rõ cái gì thì hắn đã tiến lên giữ lấy mặt cô, bắt cô nhìn thẳng vào mình.
Hoắc Vi Vũ đối diện với đôi mắt đỏ ngầu của hắn. Trong đó chứa đầy phẫn nộ, sát khí, chúng quyện lại, cuộn trào như một cơn cuồng phong sắp sửa cuốn phăng mọi thứ. Không một ai nhìn vào đôi mắt ấy mà không run sợ.
"Hoắc Vi Vũ, em đã dây vào tôi thì không có quyền cắt đứt!" Hắn nói với giọng khẳng định. "Tôi sẽ xem như em đang giận dỗi, tha thứ cho em vì đang bị bệnh nên đầu óc không tỉnh táo, nhưng chỉ có lần này thôi."
Hoắc Vi Vũ không cần sự tha thứ của hắn. Cô hất tay hắn ra, nhưng hắn quyết không buông, thậm chí còn nắm chặt hơn.
Cô nhìn hắn bằng ánh mắt không phục. Trong đôi mắt ấy là sự lạnh nhạt, là nỗi cô đơn, là dứt khoát.
Cố Hạo Đình biết, cô vẫn muốn ra đi.
Trong lòng hắn bỗng nhen lên một nỗi sợ vô hình. Cơn đau đớn, xót xa rồi lại tê tái như bị ong đốt, chất độc ấy lan vào tận tim, đi khắp cơ thể, không sao ngăn được nữa.
Hắn cúi người hôn ngấu nghiến môi cô.