Editor: Nguyetmai
Hoắc Vi Vũ giữ chặt Lâm Thừa Ân: "Thừa Ân, anh nghe em nói đã."
Lâm Thừa Ân quan sát Hoắc Vi Vũ, nghi ngờ nắm chặt vai cô.
"Tiểu Ngũ, không phải em đổi ý đấy chứ? Lúc trước chúng ta nói rồi mà, khó khăn lắm anh mới có thể cắt đuôi người của Cố Hạo Đình để đến đón em."
"Không phải em đổi ý, mà là em đã nghiêm túc suy xét..."
"Anh không nghe." Lâm Thừa Ân cắt ngang Hoắc Vi Vũ: "Em chỉ cần làm theo lời tôi là được."
"Thừa Ân." Hoắc Vi Vũ bất đắc dĩ hét lên.
Lâm Thừa Ân trực tiếp đi vào phòng Hoắc Vi Vũ, mở tủ quần áo.
Cậu lôi quần áo cô ra, ném lên giường.
Hoắc Vi Vũ thở dài, đứng chắn trước mặt Lâm Thừa Ân.
"Khoảng thời gian buồn rầu nhất, đau thương nhất, thê thảm nhất đã qua rồi, em có thể sống tốt, cũng có thể chăm sóc tốt cho mình mà." Hoắc Vi Vũ cố gắng thuyết phục Lâm Thừa Ân.
"Làm sao em chăm sóc tốt bản thân được? Cho dù Cố Hạo Đình đối xử tốt với em, em cũng đừng quên lời nguyền rủa ứng trên thân hắn. Ba người vợ chưa cưới đều chết rồi, còn một người thì đang nằm viện." Lâm Thừa Ân nói với giọng mất bình tĩnh, mở ba lô, nhét quần áo vào trong.
Advertisement / Quảng cáo
"Vợ sắp cưới đầu tiên của hắn chết đuối vì cứu bạn, người thứ hai mất vì tai nạn giao thông, người thứ ba qua đời vì nhiễm bệnh, người thứ tư thì tự sát. Cả bốn người đều không liên quan đến nhau, cái gọi là lời nguyền chỉ là lời nói vô căn cứ, em không tin." Hoắc Vi Vũ nói.
Thấy Lâm Thừa Ân quyết tâm dọn đồ, Hoắc Vi Vũ giành lấy ba lô, vứt xuống sàn, quả quyết: "Em không đi."
"Không muốn cũng phải đi, anh cũng không muốn đọc được tin em chết." Lâm Thừa Ân nhặt ba lô lên, tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Hoắc Vi Vũ đứng thẳng, tay đỡ trán, nhìn thấy mắt Lâm Thừa Ân ươn ướt.
Cô biết Lâm Thừa Ân làm thế này vì muốn tốt cho cô.
Nhưng cô không muốn có phần mà không phải bỏ sức lực.
Cô đi rồi, Cố Hạo Đình sẽ đối phó với anh ấy, đối phó với cả anh Hai.
"Em ngủ với Cố Hạo Đình rồi." Hoắc Vi Vũ bình tĩnh nói dối.
Lâm Thừa Ân khựng người, không tin nhìn Hoắc Vi Vũ: "Là do hắn cưỡng ép đúng không?"
"Là em cam tâm tình nguyện." Hoắc Vi Vũ để tay lên bụng: "Ở đây có thể có em bé rồi."
"Em điên rồi, Tiểu Ngũ, sao có thể đày đọa bản thân như vậy?" Lâm Thừa Ân không thể tiếp nhận.
Advertisement / Quảng cáo
Hoắc Vi Vũ mím môi, quay mặt đi, sụt sịt mũi, không để mình rơi nước mắt.
Cô cũng không muốn để Lâm Thừa Ân nhận ra cô đang nói dối.
"Tôi thích anh ấy rồi." Hoắc Vi Vũ rũ mi che đi đôi mắt.
Lâm Thừa Ân giật mình, nhìn kĩ góc mặt Hoắc Vi Vũ, thăm dò: "Không phải từ nhỏ đến giờ người em ghét nhất chính là hắn sao?"
"Lúc còn bé không hiểu chuyện mới bị tên cặn bã Ngụy Ngạn Khang lừa. Em nghĩ em nên học cách trưởng thành, anh Thừa Ân à." Hoắc Vi Vũ đối mặt với Lâm Thừa Ân, mắt đỏ hoe.
"Ít ra cũng để em học được cách chịu trách nhiệm. Việc mà em gây ra thì em phải kết thúc tất cả. Việc em làm sai, không nên để người khác trả giá thay." Hoắc Vi Vũ nghiêm túc nói.
"Em làm gì sai chứ!" Lâm Thừa Ân liệng ba lô trong tay xuống đất.
"Vì tình yêu mà bỏ trốn, ba em chết cũng không phải điều em muốn, em yêu Ngụy Ngạn Khang bảy năm, lãng phí sự nghiệp, lý tưởng vì hắn, cuối cùng hắn lại mồi chài qua lại với Cố Kiều Tuyết, người xui xẻo là em mới phải." Lâm Thừa Ân nói mà thấy xót cho Hoắc Vi Vũ.
"Cho nên em không cam tâm, tại sao phải chạy trốn cho bọn họ xem thường. Ở đây có người bạn thân yêu nhất của em, em không đi." Hoắc Vi Vũ xác định.
Cô mở cửa ra: "Bác Long sắp tới rồi, anh về nghỉ đi, tối nay em sẽ liên lạc với mấy anh."
Lâm Thừa Ân cắn răng, đi ra ngoài.
Hoắc Vi Vũ dừng lại, xoay người, đột nhiên ngửi thấy một mùi cay mũi, mắt tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.