Editor: Nguyetmai
Hoắc Vi Vũ chợt tỉnh.
Bên tai là tiếng mô tơ "ầm ầm", máy bay có chút xóc nảy.
Lâm Thừa Ân đưa ly nước cho Vi Vũ, quan tâm: "Em tỉnh rồi à, có chỗ nào thấy không thoải mái không?"
Hoắc Vi Vũ quét mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy mây trắng dưới máy bay.
Trong lòng cô trào dần cảm giác bực bội, cô cầm lấy ly nước Lâm Thừa Ân đưa đến rồi ném mạnh nó xuống đất.
"Em đã nói không đi là không đi, anh bị điếc hay là nghe không hiểu hả?" Hoắc Vi Vũ bực bội quát.
Lâm Thừa Ân phớt lờ cơn giận của Hoắc Vi Vũ, lấy chứng minh thư từ trong túi ra đưa cho cô: "Đây là chứng minh thư mới của em, sang Mỹ rồi anh sẽ sắp xếp cho em thực tập ở phòng khám, em vẫn có thể làm bác sĩ."
Hoắc Vi Vũ không thèm liếc chứng minh thư lấy một cái, vứt xuống đất, ra lệnh: "Lập tức đổi hướng, quay về."
"Tiểu Ngũ, đừng cứng đầu nữa, vất vả lắm anh mới cứu được em ra, chỉ cần em đi Mỹ có thể bắt đầu một cuộc sống mới, sẽ không đắm chìm trong khổ ải nữa." Lâm Thừa Ân khuyên nhủ.
"Sao anh lại quyết định thay em? Bây giờ anh có khác gì Cố Hạo Đình đâu. Em không muốn đi, các người không ai cưỡng ép được em, đến Mỹ rồi, em cũng sẽ quay về đây." Hoắc Vi Vũ quả quyết, hai tay khoanh trước ngực, quay mặt đi.
Advertisement / Quảng cáo
Cơ phó đi ra từ phòng điều khiển, báo cáo khẩn cấp với Lâm Thừa Ân: "Sếp Lâm, không ổn rồi, chúng ta bị máy bay chiến đấu bao vây, họ yêu cầu chúng ta lập tức trở về điểm xuất phát."
Hoắc Vi Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, vài chiếc máy bay chiến đấu đang vây lấy bọn cô.
Bày ra thế trận này thì chỉ có Cố Hạo Đình.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ thoáng có chút hoảng hốt.
Cố Hạo Đình đã cảnh cáo cô không được rời đi.
Cô có thể tưởng tượng ra cơn giận của Cố Hạo Đình, chắc chắn ngợp trời lấp đất.
"Tiểu Ngũ đừng sợ, dù cho xảy ra chuyện gì, anh cũng gánh vác thay em." Lâm Thừa Ân trấn an.
Hoắc Vi Vũ thở dài.
Cô không muốn làm liên lụy đến bạn bè.
"Trở lại điểm xuất phát đi." Hoắc Vi Vũ nói.
Advertisement / Quảng cáo
Lâm Thừa Ân nắm chặt bả vai Hoắc Vi Vũ, cúi đầu nhìn cô: "Còn một phương án nữa, anh đã chuẩn bị dù cho em, em nhảy khỏi máy bay đi, còn có một chút hy vọng."
"Đủ rồi!" Hoắc Vi Vũ cao giọng: "Quyền lực của Cố Hạo Đình che trời, anh cho rằng em có thể chạy đến đâu."
Tay cô chỉ vào máy bay chiến đấu ngoài cửa sổ, ánh mắt sáng rực nhìn Lâm Thừa Ân: "Anh cũng thấy đó, chúng ta còn chưa kịp đến Mỹ thì Cố Hạo Đình đã đuổi kịp rồi, chạy không thoát đâu."
"Anh nhất định sẽ cứu em ra." Lâm Thừa Ân hứa hẹn.
"Không cần anh cứu, em đã bảo anh là không cần mà! Sao anh lại không nghe rõ hả?" Hoắc Vi Vũ bực bội, ra lệnh cho cơ phó: "Nếu còn muốn sống thì lập tức trở về điểm xuất phát, bằng không Cố Hạo Đình sẽ không tha cho anh."
Cơ phó hiểu ra, chạy vào phòng điều khiển.
Hoắc Vi Vũ giống như đã dùng hết sức lực, lúc này cô mệt mỏi tựa lên vách tường, đầu trống rỗng.
Lâm Thừa Ân suy tư một lúc, nói: "Anh gọi điện thoại cho anh Cả, anh ấy nhất định có thể cứu em."
Hoắc Vi Vũ nhìn Lâm Thừa Ân bằng con mắt đỏ ửng, buồn rầu, bực bội, im lặng, đau lòng, cảm kích, bất đắc dĩ, muôn trùng cảm xúc đan xen trong lòng.
Cô dừng lại một phút, hít sâu vào và nói: "Nếu như anh nói cho anh Cả, anh Hai, em sẽ tự tử ngay lập tức. Thêm nữa, Cố Hạo Đình sẽ không buông tha cho anh, chờ máy bay đáp xuống, cho dù em nói gì, làm gì, anh cũng ngậm miệng lại, biết chưa?"
"Tiểu Ngũ, em muốn làm gì?" Lâm Thừa Ân có dự cảm không tốt.