Ngài Cố Thân Mến!

Editor: Nguyetmai

"Vậy Vi Vũ này, có phải cô cũng là đồ của Tư lệnh không?" Trung tá Thượng lạnh lùng nói, dẫn theo bốn vệ sĩ, hùng hổ đi tới.

Trong lòng Hoắc Vi Vũ run lên.

Cô vẫn chưa lên tiếng, Lâm Thừa Ân đã kéo cô ra sau lưng mình, ánh mắt nhìn thẳng vào Trung tá Thượng đầy đề phòng.

"Tiểu Ngũ không phải đồ vật, mong anh chú ý cách dùng từ." Lâm Thừa Ân nói với vẻ không vui.

"Đúng là không phải đồ vật." Trung tá Thượng nhìn chằm chằm vào Hoắc Vi Vũ đầy lạnh lùng, nói với giọng quái gở: "Cái loại vô ơn ấy à, mặc kệ tốn bao nhiêu thời gian công sức vẫn không biết điều."

Hoắc Vi Vũ nghe được sự khinh thường của Trung tá Thượng, cô cụp mắt.

Lâm Thừa Ân chắn trước mặt Trung tá Thượng, chặn tầm mắt nhìn về phía Hoắc Vi Vũ của anh ta, chất vấn: "Anh tới đây làm gì?"

Trung tá Thượng nhìn sang Lâm Thừa Ân, nhưng nói cho Hoắc Vi Vũ nghe: "Tư lệnh bảo chúng tôi tới dọn đồ của ngài ấy, một món cũng không chừa."

"Anh tới đúng lúc lắm, hòn đảo với máy bay thì..."

"Tự cô đi trả cho Tư lệnh." Trung tá Thượng ngắt lời Hoắc Vi Vũ, nâng giọng nói với vẻ tức giận.

Hoắc Vi Vũ lại không phản bác được, cô ngồi trên ghế sa lon, chống tay lên trán nhìn Trung tá Thượng dẫn binh lính ra ra vào vào một cách hờ hững.

Quần áo, cà vạt, giày da, dao cạo râu, sữa tắm, dầu gội, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, máy tập thể dục, thuốc men...

Bất giác đã dọn đầy ba cái sọt.

Cô không biết Cố Hạo Đình để nhiều thứ như vậy trong nhà cô từ lúc nào.

Lúc hắn tới, cô rất khó chịu, bài xích. Lúc hắn đi rồi, cô lại thấy trống rỗng, vương vấn trong lòng.

Trung tá Thượng dọn đồ xong thì đi tới trước mặt Hoắc Vi Vũ, nói với vẻ nghiêm túc: "Thật ra nếu như cô chọn Tư lệnh, nói ngọt hai ba câu thì sao Tư lệnh lại ném bạn của cô lên đảo sói được. Chung quy cô chẳng hiểu Tư lệnh mấy, không tin tưởng ngài ấy, không xứng với Tư lệnh."

Hoắc Vi Vũ ngước mắt, hờ hững nhìn Trung tá Thượng.

Bây giờ anh ta nói nghe thì dễ dàng lắm, nhưng trong tình cảnh ngày hôm qua, cộng với bầu không khí căng như dây đàn như thế, Cố Hạo Đình đang tức điên người, đôi mắt u ám sắc bén đến đáng sợ, cứ như muốn ném người ta vào địa ngục bất kỳ lúc nào, làm sao cô dám chọn cái thứ nhất rồi lại xin hắn tha cho Lâm Thừa Ân, làm thế sẽ càng khiến hắn giận hơn.

Ai mà bước vào cái chốn hiểm nguy như đảo sói ấy thì chừng một giây là bị ăn chỉ còn lại xương mà thôi.

Cô không dám để Lâm Thừa Ân mạo hiểm.

"Nói xong chưa? Anh có thể đi rồi." Hoắc Vi Vũ bình thản nói.

"Cô đúng là không thể dạy dỗ nổi." Trung tá Thượng nổi giận đùng đùng, dẫn người rời đi.

Hoắc Vi Vũ thuận thế ngả người nằm trên ghế sa lon, ngẩn người nhìn vào khoảng không.

"Tiểu Ngũ, cậu làm tốt lắm, phải gọt đi kiêu căng của bọn họ." Lâm Thừa Ân khen ngợi, ngồi bên cạnh Hoắc Vi Vũ.

Trong lòng cô lại thấy nặng nề.

Trung tá Thượng lấy luôn cái bàn chải cô cất trong tủ rồi.

Cô và hắn sau này cũng sẽ không bao giờ có liên quan với nhau nữa.

"Thừa Ân, hôm nay em hơi mệt, không muốn ra ngoài, muốn ngủ một giấc. Anh về trước đi." Hoắc Vi Vũ nhẹ giọng nói.

"Em thế này, sao anh yên tâm được." Lâm Thừa Ân phản đối.

Hoắc Vi Vũ nhìn Lâm Thừa Ân, cười cười, vẻ mặt lạnh nhạt lại có phần mệt mỏi. "Em rất khỏe, chỉ thiếu ngủ thôi."

"Vậy được rồi, có việc thì gọi điện cho anh."

Hoắc Vi Vũ gật đầu, đứng dậy đi vào phòng ngủ, nằm trên giường.

Cô ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ tiếp, cứ mơ mơ màng màng giống như có gì đó đang bị xói mòn.

Lúc mười giờ tối, cô nhận được điện thoại của Thường Yến.

"Chị Vi Vũ, chị mau tới Thịnh Thế đi, có chuyện rồi." Thường Yến vội nói.

Hoắc Vi Vũ nghe giọng cô nàng vô cùng khỏe khoắn, chẳng giống gặp chuyện không may, cụt hứng nói: "Chuyện về cô hay về chị?"

"Về chị!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui