Ngài Cố Thân Mến!

Editor: Nguyetmai

Hoắc Vi Vũ cụp mắt, nhìn cô gái tên Quán Quán đang múa cột vô cùng quyến rũ trên bục.

Vốn dĩ cô gái này ăn mặc đã hở hang, từng cái nhấc chân, từng cái dạng thẳng chân đều có thể khiến máu nóng của đám đàn ông ở dưới bục sôi trào lên.

Cúp B như cô làm sao đấu nổi với cúp E của người ta kia chứ.

Hoắc Vi Vũ xem rất vui vẻ, mà thua cũng rất bình tĩnh.

"Chị Vi Vũ, làm sao bây giờ?" Thường Yến càng nhìn càng căng thẳng, cô ta nhìn sang bộ ngực của Hoắc Vi Vũ, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Hoắc Vi Vũ cũng không nhìn Thường Yến lấy một cái, lạnh lùng nói với Cố Kiều Tuyết: "Tôi vào phòng vệ sinh."

"Cô muốn bỏ trốn đấy à? Đấu không lại cứ thừa nhận bản thân chẳng có chút hấp dẫn là được rồi, dù sao cô cũng bị người ta vứt bỏ tận hai lần." Cố Kiều Tuyết nói với vẻ đắc ý.

Hoắc Vi Vũ cười khẩy một tiếng, ánh mắt lạnh lùng, toàn thân toát lên nét quyến rũ lạ kỳ, không phải kiểu khoe da khoe thịt như Quán Quán mặc bikini phô ngực khủng, mà là nét gợi cảm từ trong cốt cách.

"Tôi mà muốn trốn thì đã không tới đây, cô nghĩ nhiều rồi." Hoắc Vi Vũ nói xong, đi về phía phòng vệ sinh.

Cố Kiều Tuyết đưa mắt ra hiệu cho một cô gái bên cạnh. Người nọ lập tức đuổi theo Hoắc Vi Vũ.

Thường Yến nhìn bọn họ với ánh mắt lo lắng.

Hoắc Vi Vũ bình tĩnh đi về phía trước rồi quẹo góc.

Cô gái kia lập tức chạy tới, phát hiện Hoắc Vi Vũ biến mất khỏi hành lang.

Cô ả giậm chân, lập tức chạy về báo cáo với Cố Kiều Tuyết.

"Tiểu Tuyết, Hoắc Vi Vũ chạy mất rồi."

Cố Kiều Tuyết tức giận, trong mắt lộ vẻ hung ác, tát vào mặt của Thường Yến một cái.

Thường Yến bụm mặt.

Cố Kiều Tuyết vẫn chưa hả giận, dùng sức đá một cú, giày cao gót đạp ngay giữa ngực của Thường Yến.

Thường Yến ôm ngực đau nhức gục ngã xuống đất.

"Mày xem mày dạy bạn bè thế nào, khôn ngoan chút đi, đồ đê tiện." Cố Kiều Tuyết chỉ vào Thường Yến mà mắng.

Thường Yến khóc sướt mướt quỳ trên đất.

"Tiểu Tuyết, giờ bắt cô ta làm gì đây?" Bạn của Cố Kiều Tuyết hỏi.

"Thấy gương mặt này của cô ta là tao thấy bực bội rồi, rạch nát mặt cô ta đi." Cố Kiều Tuyết bực bội nói.

"Đừng mà, xin cô mà cô Cố. Đừng mà, tôi không dám đâm vào mấy người nữa đâu, trước đó tôi không cố ý, thật sự không cố ý đâu mà." Thường Yến cầu xin.

Cố Kiều Tuyết đá văng Thường Yến, ra lệnh: " Làm đi."

Bạn của Cố Kiều Tuyết lấy một con dao nhỏ từ trong túi ra, bước từng bước về phía Thường Yến.

"Nếu như cô phá hỏng mặt mũi cô ấy, ngày mai cảnh sát sẽ bắt cô đi đấy." Hoắc Vi Vũ chậm rãi nói. Cô đi qua, rút tờ giấy lau tay một cách lười nhác.

Cô lạnh lùng liếc Thường Yến. Thì ra cô nàng bị thế vì đụng trúng Cố Kiều Tuyết. Thế mà nói rằng hắt rượu, bênh vực cho cô cơ đấy!

"Chị Vi Vũ, cứu em với, cứu em." Thường Yến cầu cứu.

Hoắc Vi Vũ cúi người, nâng cằm Thường Yến lên, ngón tay vén tóc trên mặt của cô ta qua tai một cách dịu dàng.

Thường Yến cũng không dám thở mạnh.

Hoắc Vi Vũ khẽ nhếch môi, nói với giọng lạnh lùng trong trẻo: "Thường Yến, lần này tôi giúp cô. Sau này mặc kệ cô xảy ra chuyện gì, đừng tìm tôi nữa. Cô không phải bạn của tôi, nghe rõ chưa?"

"Chị Vi Vũ..." Thường Yến muốn nói lại thôi.

Trong đám đông ồn ào một trận.

Quán Quán uống xong một ly rượu, lấy được tiền thưởng sáu mươi nghìn tệ.

Cố Kiều Tuyết rất hài lòng, đoạn quay sang Hoắc Vi Vũ, khiêu khích: "Tới phiên cô đấy."

Hoắc Vi Vũ bước lên bục.

Cô mặc bộ váy bình thường, đám đông xì xào một hồi.

Cô làm như không nghe thấy, đưa tay lên một cách tiêu chuẩn, xoay tròn, nâng thẳng chân lên.

Nhạc nhẹ không hợp với quán bar vang lên.

Một khúc Lời Tỳ Bà du dương ngân lên, gợi cho người ta nghĩ đến một mỹ nữ cổ điển nhảy múa trong rừng trúc tươi xanh vào buổi sáng trong lành.

Cố Hạo Đình bước tới đầy lạnh lùng dưới sự mở đường của binh sĩ, hắn liếc lên bục, ánh mắt chững lại, chân dừng bước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui