Editor: Nguyetmai
Hoắc Vi Vũ đi ra khỏi Cố Thị thì thấy xe của Cố Hạo Đình vẫn đang dừng ở đó.
Chiếc Roll-Royce Phantom xa hoa mà khiêm tốn đứng dưới nắng, còn chói mắt hơn cả ánh mặt trời.
Cảm giác khác thường trỗi dậy trong lòng cô. Hắn đang chờ cô sao?
Nghĩ đến đây, trái tim cô đập nhanh như muốn nảy tung ra khỏi lồng ngực, đầu óc trở nên trống rỗng. Cô cứ ngơ ngác đứng đó.
Một chiếc Volvo đỏ lao tới, che khuất tầm mắt cô.
Phùng Tri Dao vội vàng bước xuống khỏi chiếc xe đó rồi nhanh chóng lên xe Cố Hạo Đình.
Đáy lòng Hoắc Vi Vũ hụt hẫng. Cô rũ mắt xuống, bờ mi khẽ run, sắc mặt đỏ lên vì lúng túng.
Cô đang nghĩ gì thế? Làm sao Cố Hạo Đình có thể chờ cô được.
Hoắc Vi Vũ lên xe của mình, lái xe rời đi.
Trung tá Thượng nhìn theo xe cô với ánh mắt mong chờ.
Anh ta hy vọng cô có thể chủ động tới tìm Tư lệnh biết bao, Tư lệnh đang bị bệnh nặng lắm đó.
"Hạo Đình, Hạo Đình." Phùng Tri Dao gọi hai tiếng rồi đưa tay đẩy hắn.
Cố Hạo Đình mở mắt ra. Đáy mắt hắn vằn lên tia máu, sắc mặt đỏ đến bất thường.
"Anh sao rồi? Không khỏe ở đâu?" Phùng Tri Dao áp tay lên trán hắn.
Cố Hạo Đình nắm chặt lấy tay cô ta rồi hất ra. Hắn không thích người khác chạm vào mình, đặc biệt là phụ nữ.
"Chẳng phải cô nói có chuyện quan trọng sao? Chuyện gì?" Hắn day day mũi, lạnh giọng hỏi. Đầu óc hắn nặng nề như muốn mê man đi vì cơn sốt cao.
"Có phải Giang Khả đến Ninh Xuyên rồi không?" Phùng Tri Dao cau mày hỏi.
"Đến một hai tháng rồi, quân của hắn bị tôi tiêu diệt gần hết, đang trốn chui trốn nhủi, không có sức đánh trả đâu, yên tâm." Cố Hạo Đình trầm giọng đáp.
"Hắn bắt mẹ em, giết cha em, em muốn biết bây giờ mẹ em có an toàn hay không. Anh bắt được hắn thì báo với em một tiếng được không? Em muốn gặp hắn." Phùng Tri Dao van nài hắn, nước mắt lưng tròng.
Ánh mắt Cố Hạo Đình sâu thẳm hơn. Hắn gật đầu đồng ý.
Trung tá Thượng sợ rằng nếu bây giờ Tư lệnh còn không về thì Hoắc Vi Vũ đến sơn trang Ly Uy sẽ không gặp được ngài ấy, bèn nói xen vào câu chuyện của bọn họ: "Cô Phùng à, bây giờ Tư lệnh đang sốt cao, phải về để truyền nước."
"Sao tự nhiên lại sốt? Diệc Hàm khám cho chưa?" Phùng Tri Dao lo lắng hỏi, rồi nhìn Cố Hạo Đình bằng đôi mắt long lanh ngập nước động lòng người.
Cố Hạo Đình vẫn không nói gì, Trung tá Thượng thì cười đáp: "Bác sĩ Nhan túc trực 24/24 ở sơn trang Ly Uy mà, cô Phùng yên tâm. Chúng tôi về trước nhé."
Phùng Tri Dao không thèm để ý đến Trung tá Thượng, chỉ nhằm Cố Hạo Đình mà hỏi: "Ở đó có ai chăm sóc anh không? Nếu không thì cho em đi cùng, chứ để anh ở đó một mình em không yên tâm chút nào cả."
Trung tá Thượng: "…"
Anh ta nhịn mãi mới không trợn ngược mắt lên. Chẳng lẽ anh ta và bác sĩ Nhan không phải là người hả?
"Có người." Cố Hạo Đình đáp lại hai chữ rồi dựa vào lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trung tá Thượng thấy Phùng Tri Dao còn muốn nói thêm, bèn đón lời: "Cô Phùng cứ yên tâm, bác sĩ Nhan là chuyên gia dinh dưỡng, anh ấy còn dẫn theo hai người nữa đến hỗ trợ mà, không sợ thiếu người chăm nom Tư lệnh đâu. Bây giờ mà ở đây lâu thì bệnh của Tư lệnh mới nặng thêm đấy."
Phùng Tri Dao nghe ra ý tứ của Trung tá Thượng, không tiện dây dưa nữa: "Vậy phiền anh chăm sóc Hạo Đình."
"Không phiền không phiền, bổn phận của tôi cả mà." Nói đoạn, Trung tá Thượng mở cửa xe.
Phùng Tri Dao bước xuống.
Anh ta lập tức lên xe rồi lái đi ngay. Anh ta biết lối tắt để về sơn trang, chắc là sẽ tới trước Hoắc Vi Vũ thôi.
*
Hoắc Vi Vũ đi gần một tiếng mới đến sơn trang Ly Uy.
Ngoài cổng có bảo vệ đứng gác, thấy cô đến thì chủ động mở rộng cửa cho cô vào…