Editor: Nguyetmai
Trung tá Thượng gặng hỏi mãi Nhan Diệc Hàm mà vẫn không có lời giải. Người trí thức thật vòng vèo mà, có gì cũng không nói thẳng.
Trung tá Thượng gõ cửa, vào phòng Cố Hạo Đình.
Anh ta đặt khay lên bàn tròn, thắc mắc: "Tư lệnh, ngài có biết "Sông xuân nước ấm Cố khắc biết" nghĩa là gì không ạ?"
"Nước sông của ai?" Mắt Cố Hạo Đình vẫn dán trên màn hình máy tính, buột miệng hỏi.
"Chắc là Hoắc Vi Vũ." Nói xong, Trung tá Thượng bừng tỉnh, hiểu ý câu này rồi.
Khóe miệng giật một cái.
Con cáo già Nhan Diệc Hàm này! Bảo sao bạn gái xếp thành hàng, đúng là một tên sát thủ tình trường mà.
Cố Hạo Đình dùng ánh mắt âm u nhìn Trung tá Thượng.
Trung tá Thượng lúng túng, cười gượng gạo: "Mời ngài dùng bữa."
"Giúp tôi dời hội nghị tối mai lên buổi trưa đi." Cố Hạo Đình dặn dò.
"Dạ, vâng." Trung tá Thượng lui ra ngoài, giúp Cố Hạo Đình đóng cửa.
Anh ta phát hiện ra Tư lệnh cứ ngồi trước máy vi tính, giống như đang chờ ai đó, kì lạ ghê.
*
Một tiếng sau.
Hoắc Vi Vũ ăn cơm xong, tắm rửa sạch sẽ rồi vừa lau tóc vừa đi về phòng ngủ.
Ban ngày ngủ nhiều, ban đêm không ngủ được. Cô bắt chéo chân, nằm trên giường chơi Wechat.
"Hoắc Vi Vũ, muốn mua thuốc tăng vòng ngực không? Có tác dụng lắm đó." Một đồng nghiệp ngày xưa gửi tin nhắn thoại.
"Không mua đâu, tôi cup B đủ vênh mặt với đời rồi, còn tiết kiệm vải cho đất nước." Hoắc Vi Vũ dùng tin nhắn thoại đáp lại.
"Thực tế chứng minh rằng ngực càng to thì mặc càng ít vải. Chỉ có mấy người ngực nhỏ mới phải độn thôi. Vi Vũ à, sân bay thì cứ để máy bay hạ cánh, còn chúng ta cần phải để máy bay kẹt trong rãnh, muốn chạy cũng không thoát được."
Hoắc Vi Vũ đỏ mặt: "Cút lẹ lẹ đi."
Đồng nghiệp ngày xưa vẫn gửi tin nhắn thoại.
Hoắc Vi Vũ không nhấn xem, ném điện thoại sang một bên.
Tay phủ trên ngực mình, kéo cổ áo ra, cúi đầu nhìn.
Cố Hạo Đình cũng bảo ngực cô nhỏ, nhưng dù sao chắc cũng lớn hơn Phùng Tri Dao mà.
Cũng không biết bây giờ Cố Hạo Đình và Phùng Tri Dao đang làm gì?
Hoắc Vi Vũ bực bội, leo xuống giường, đến trước máy tính, chuẩn bị tìm phim xem.
Vừa mở máy tính lên cô đã thấy webcam vẫn đang hoạt động, trên màn hình xuất hiện thân hình của cô.
Trong chớp mắt cô thất kinh.
Cô không nghĩ Minh Nặc với ngài V nói chuyện xong còn chưa tắt webcam.
Đã hơn 1 tiếng rồi, bên kia chắc không có ai nữa. Hoắc Vi Vũ vội vàng tắt khung chat video đi.
Ngài V gửi tin nhắn đến: "Vừa rồi em cố ý phải không?"
Hoắc Vi Vũ: "..."
Hắn còn ở đó kìa. Chẳng lẽ hắn thấy hành động ban nãy của cô rồi?
"Tôi không biết camera đang mở." Hoắc Vi Vũ giải thích.
"Thứ tôi nói là áo ngủ của em đó." Ngài V nhắn lại.
Hoắc Vi Vũ che cổ áo, dựa vào góc độ của camera thì hắn sẽ không thấy gì đấy chứ?
Cô cảm giác được lời trêu chọc của đối phương mang theo chút mập mờ và nguy hiểm.
"Không cố ý đâu, với lại tôi có bạn trai rồi." Hoắc Vi Vũ nói thẳng để diệt trừ hậu họa.
Cố Hạo Đình lặng lẽ nhếch môi cười, nhanh chóng trả lời: "Bạn trai cô là Cố Hạo Đình?"
Hoắc Vi Vũ do dự một lát.
Trước đây cô từng nói với hắn cô là người con gái của Cố Hạo Đình, bây giờ đổi lại thì kì lắm.
"Ừm." Hoắc Vi Vũ trả lời.
"Cô thích hắn à?" Cố Hạo Đình nhắn qua.
Là bạn trai, đương nhiên là thích rồi.
Hoắc Vi Vũ không muốn tán chuyện với hắn, nói nhiều sai nhiều, lại sợ nói dối bị phanh phui, dứt khoát nhắn lại đúng một chữ: "Ừm."
Cố Hạo Đình cười: "Tôi sẽ chuyển lời này đến hắn."
Hoắc Vi Vũ kinh ngạc, lập tức trả lời: "Vừa rồi tôi đùa thôi, đừng mà."
Ảnh đại diện phía bên kia tối om.
Gì đấy? Hắn sẽ không nói với Cố Hạo Đình thật chứ?