Editor: Nguyetmai
Ngụy Ngạn Khang nhíu mày, mở cánh cửa thứ hai.
"Gâu." Một chú chó Poodle trắng vui vẻ vẫy đuôi chạy ra, thè lưỡi, ngẩng đầu nhìn Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ có đôi chút mềm lòng, cúi đầu gãi cằm chú chó Poodle xinh xắn. Chú chó ưỡn người ngẩng cổ ra vẻ thích thú lắm.
"Tiểu Vũ, em còn nhớ không? Nó giống hệt Tiểu Thiên của chúng ta đấy. Mình cùng trở về quá khứ êm đẹp được không em? Anh sẽ yêu em hơn gấp bội." Ngụy Ngạn Khang nói rất thành khẩn, nhìn Hoắc Vi Vũ với ánh mắt đầy chờ mong.
Hoắc Vi Vũ rũ mắt, đứng dậy rồi lạnh lùng nhìn gã: "Những thứ anh muốn cho tôi xem đã hết chưa? Đưa tôi về đi. Tôi không muốn quay lại quá khứ, có đi tiếp thì mới thấy được những phong cảnh khác."
Ngụy Ngạn Khang cắn răng, siết chặt nắm đấm, trong đôi mắt hẹp dài lóe lên ánh nhìn hiểm độc.
Em nhất quyết không muốn quay lại như xưa sao?
Anh hận sự tuyệt tình của em!
"Hoắc Vi Vũ, sinh con cho anh đi, sinh con xong anh sẽ để em rời đi." Ngụy Ngạn Khang nói mà mắt đỏ ngầu.
Hoắc Vi Vũ nhếch môi, nói đầy trào phúng: "Sao, định giam cầm tôi à?"
Ngụy Ngạn Khang túm chặt lấy vai cô, nhắm thẳng môi cô mà hôn.
Hoắc Vi Vũ vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh mà vô cảm, nói bằng giọng lạnh nhạt: "Anh dám hôn thì tôi sẽ khiến cả anh lẫn người nhà anh phải chết cùng tôi."
Ngụy Ngạn Khang khựng lại, mắt loáng qua muôn vàn cảm xúc rồi nhìn Hoắc Vi Vũ với ánh mắt đầy đau khổ.
"Cố Kiều Tuyết mà biết anh làm gì với tôi, anh nghĩ cô ta sẽ bỏ qua cho anh sao?" Hoắc Vi Vũ nhìn lại gã, chẳng hề e sợ.
"Em thực sự nhẫn tâm như thế sao? Anh làm tất cả cũng là vì yêu em mà." Ngụy Ngạn Khang bắt đầu trở nên nóng nảy.
"Biết tôi là người thế nào thì liệu hồn cút cho sớm đi."
"Chúng ta yêu nhau những bảy năm, chứ đâu phải bảy tháng hay bảy ngày, Tiểu Vũ…"
"Anh cũng biết là bảy năm chứ không phải bảy tháng hay bảy ngày cơ à? Có biết tình cảm bảy năm trời bị phản bội là con dao sắc bén cứa vào lòng tôi đau đớn thế nào không! Ngụy Ngạn Khang, tôi không nói không có nghĩa là không thấy đau, không phải tôi không hận anh nghĩa là vẫn muốn cho anh cơ hội. Tôi không hận anh vì anh còn chẳng đáng để tôi phải hận!" Hoắc Vi Vũ gào lên, đẩy Ngụy Ngạn Khang ra, đi thẳng ra ngoài.
"Đừng đi!" Ngụy Ngạn Khang hét lên.
Hoắc Vi Vũ tiếp tục đi ra ngoài.
"Anh bảo đừng đi, em không nghe thấy à?" Ngụy Ngạn Khang cao giọng hơn mấy phần.
Hoắc Vi Vũ chẳng buồn để ý đến gã, càng bước nhanh hơn.
Ngụy Ngạn Khang lao lên túm lấy cánh tay cô, ném cô lên sofa. Gã tháo thắt lưng, cởi áo vest vứt xuống sàn nhà, nhìn Hoắc Vi Vũ với ánh mắt đan xen vô vàn cảm xúc phức tạp.
"Tiểu Vũ, chúng ta làm đi. Dù em có muốn giết anh, anh cũng không muốn đánh mất em. Có chết thì hai ta cùng chết, dù sao cũng tốt hơn cảnh sống không bằng chết của anh bây giờ." Ngụy Ngạn Khang vừa nói vừa tiếp tục cởi quần áo.
Một nỗi bi ai dâng lên trong lòng Hoắc Vi Vũ rồi len lỏi khắp các mạch máu.
Năm ấy, gió mát trăng thanh, ánh sao lấp lánh, Ngụy Ngạn Khang đứng dưới tán cây ngô đồng, mang trong mình khí chất đặc biệt kế thừa từ dòng dõi thư hương, dịu dàng ôn hòa, thanh tao nho nhã.
Còn bây giờ, người đàn ông dịu dàng như ngọc, tình nồng như nước ấy không còn nữa. Khi những xấu xa nhơ nhớp vấy bẩn linh hồn, gã chỉ còn là một cái xác với vẻ ngoài hoàn hảo mà thôi.
Hoắc Vi Vũ túm chặt lấy bình hoa để trên bàn uống nước, nhằm ngay lúc Ngụy Ngạn Khang lao tới định hôn đập thẳng bình hoa vào đầu gã.
Ngụy Ngạn Khang hừ một tiếng vì đau, đầu chảy máu ròng ròng.
Nhân cơ hội này, Hoắc Vi Vũ chạy ra ngoài, nửa đường quay đầu nhìn gã, nước mắt cũng trào mi.
Ngụy Ngạn Khang chợt thắt lòng, đến khi hoàn hồn thì trong lòng dâng lên một nỗi hoảng hốt ghê gớm.
Trời đã tối mịt, ngoài kia lại là rừng núi, cô mà không đi đường chính thì sẽ gặp chuyện chẳng lành mất.
"Tiểu Vũ, để anh đưa em đi, chờ anh với Tiểu Vũ." Ngụy Ngạn Khang đứng dậy, vừa lao ra khỏi cửa vừa hô lên.
Nhưng bóng dáng Hoắc Vi Vũ đã khuất sau màn đêm mịt mùng.
Gã thấy túi của cô vẫn còn để trên xe, không bận tâm được gì nhiều, vội vội vàng vàng chạy về phía cánh rừng bên cạnh tòa biệt thự, nhưng bất cẩn bị trượt chân ngã đập đầu xuống đất, hôn mê bất tỉnh…