Translator: Nguyetmai
Đúng như dự đoán của Ngụy Ngạn Khang, Hoắc Vi Vũ không đi đường chính mà vòng vào khu rừng rậm rạp.
Thật ra cô chẳng nhìn thấy gì cả, chỉ biết một mực tiến về phía trước, mong sao sớm rời khỏi đây, rời khỏi cơn ác mộng cứ mãi bủa vây tâm trí mình.
Khi người đàn ông này thuộc quyền sở hữu của một người đàn bà khác, gã càng nhiều ưu điểm, cô càng thấy mình tổn thương nặng nề.
Không biết đã chạy bao lâu, cô thấy phía trước có ánh sáng mờ mờ, hình như đằng đó có người.
Một tia hy vọng nhen nhóm lên trong lòng, Hoắc Vi Vũ vội vàng chạy nhanh về phía đó. Lúc thấy rõ khung cảnh trước mắt, cô bỗng dừng chân.
Có hai dãy nhà gỗ được sơn màu xanh lục, bên trên còn gắn cành lá để ngụy trang. Có hai người mặc đồ rằn ri đang khoanh tay đứng trước cửa.
Hoắc Vi Vũ mơ hồ cảm thấy có điều không ổn, quay người định chạy đi.
"Ai?!" Bỗng dưng, một người đàn ông quát lên, tay giơ súng chạy về phía cô.
Hoắc Vi Vũ còn chưa chạy được bao xa đã bị bắt lại.
Người đàn ông nọ đánh giá cô một hồi, mắt ánh lên tia nhìn càn rỡ đầy vẻ trêu ghẹo.
"Chậc chậc, người đẹp nha. Lão Nhị, hôm nay chúng ta có phúc rồi." Người đàn ông đó vừa nói vừa cười dâm dê.
"Suỵt! Mày nói nhỏ thôi, đại ca đang nghỉ ngơi ở bên trong đấy. Anh ấy mà nghe được kiểu gì cũng trách mắng." Lão Nhị nói.
"Hừ, anh em ta theo hắn đã được hưởng ngày an lành nào đâu. Người muốn đối phó với Cố Hạo Đình là hắn chứ có phải chúng ta đâu! Giờ thì hay rồi, chúng ta phải trốn chui trốn nhủi ở đây, lỡ bị Cố Hạo Đình bắt được thì xong đời. Lão Nhị, anh em mình hưởng riêng đi, đừng nói với đại ca." Người đàn ông nọ nói với vẻ thâm hiểm.
"Mày thích thì làm đi. Đại ca có ơn với tao, tao sẽ không phản bội anh ấy. Với lại…" Lão Nhị liếc nhìn Hoắc Vi Vũ rồi nhắc nhở tên kia, "Tốt nhất đừng động vào cô ta, đại ca căm hận nhất là việc cướp bóc hãm hiếp."
Hắn túm tay Hoắc Vi Vũ kéo cô đi, nhốt cô vào căn nhà gỗ thứ hai hàng thứ hai.
"Này cô gái, xem như cô may mắn chạy được đến đây. Chờ khi nào rời khỏi đây, bọn tôi sẽ thả cô ra. Cho đến lúc đấy, cô cứ ngoan ngoãn ở lại đây đi, đừng có chạy lung tung, biết chưa?" Lão Nhị trầm giọng nói.
Hoắc Vi Vũ rũ mắt, hàng mi dài che đi cảm xúc ánh lên nơi đáy mắt. Cô bình tĩnh gật đầu.
Mấy người này nói rằng họ muốn đối phó với Cố Hạo Đình, mà cô nhớ là Trung tá Thượng từng nhắc tới chuyện này, vậy chẳng lẽ cô đã chạy vào sào huyệt của Giang Khả?
Cô đúng là xui xẻo mà.
Nghĩ vậy, Hoắc Vi Vũ cảm thấy mình nên mau mau nghĩ cách bỏ trốn.
Lão Nhị thấy Hoắc Vi Vũ ngoan ngoãn biết điều như thế thì yên tâm rời đi.
Bỗng dưng, ngoài cửa có tiếng "bốp" vang lên.
Hoắc Vi Vũ kinh ngạc nhìn qua khe cửa, thấy gã đàn ông nham hiểm ban nãy dùng gậy gỗ đánh ngất Lão Nhị vừa ra khỏi chỗ của cô.
Gã ta mở cửa ra, cặp mắt gian tà khóa chặt lấy Hoắc Vi Vũ, nhìn từ mặt xuống ngực cô rồi nhếch môi cười khả ố: "Mấy tháng rồi thằng này không được nếm mùi đàn bà, cô em hợp ý tôi đấy."
Hoắc Vi Vũ cảm nhận được nguy hiểm, vội vàng lùi lại đằng sau.
Cô dáo dác nhìn xung quanh, nhưng trong phòng không có thứ gì đủ để làm vũ khí cả.
Rồi cô chợt nhớ ra ban nãy Lão Nhị nói rằng đại ca của bọn họ ghét nhất là chuyện cướp bóc hãm hiếp.
Thế là Hoắc Vi Vũ nảy ra một ý, hướng ra cửa mà gào lên: "Có ai không! Cứu với! Có người muốn cưỡng hiếp tôi!"
Mắt gã đàn ông kia long lên sòng sọc, ánh mắt trở nên hung tàn. Gã tiến lên, bịt mồm Hoắc Vi Vũ, cánh tay như gọng kìm giữ chặt lấy người cô, nói đầy tàn độc: "Mày hét nữa đi, mày tưởng sẽ có người đến cứu mày chắc. Đừng mơ!"
"Um um um!" Hoắc Vi Vũ bấu thật mạnh móng tay vào cánh tay gã.
"A!" Gã kia bị cấu đến đau điếng đành buông Hoắc Vi Vũ ra.
"Cứu mạng!" Hoắc Vi Vũ vừa lao ra ngoài vừa hô lên.
Nhưng cô còn chưa ra khỏi cửa, gã đàn ông nham hiểm đã túm tóc cô giật ngược về đằng sau.
Hoắc Vi Vũ đau đến tê tái cả da đầu.
Gã kia ném cô xuống đất, cởi quần để lộ cái cục thịt tởm lợm giữa háng.
Hoắc Vi Vũ hoảng sợ, chỉ biết hướng ra cửa điên cuồng gào lên: "Cứu với! Cứu với!!!!"