Ngài Cố Thân Mến!

Editor: Nguyetmai

Trên đường đi, Hoắc Vi Vũ cứ nghĩ mãi về nguyên nhân Phùng Tri Dao làm như thế. Cô thực sự không hiểu một người hiền dịu, yếu đuối như Phùng Tri Dao, đến nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, tại sao lại tàn ác với mình như vậy.

Cầm tay của người chết như thế mà cô ta không sợ sao?

Đúng là biết người biết mặt không biết lòng.

Bỗng phía trước có ánh sáng mạnh chiếu tới, Hoắc Vi Vũ vô thức nấp vào bóng tối.

Có mấy chiếc xe chạy rầm rập lướt qua người cô, chiếc xe ở giữa chính là xe của Cố Hạo Đình. Phùng Tri Dao đang nằm trong lòng hắn.

Cô còn chưa kịp nhìn rõ vẻ mặt hắn, xe đã lao đi mất tăm, chỉ để lại màn đêm đen đặc tăm tối.

Trong lòng Hoắc Vi Vũ gợn lên một nỗi xót xa, đau đớn lạ kỳ.

Mong được người cầm tay đưa lối, mãi bên nhau cho đến trọn đời.

Cô cũng từng ước ao về một tình yêu thủy chung son sắt đến hết đời như thế. Nhưng hiện thực đã giáng cho cô một cú tát cực mạnh, khiến cô tỉnh táo lại.

Ngoài bản thân ra, cô chẳng dựa được vào ai khác.

Hoắc Vi Vũ ra đến đường quốc lộ, vừa bấm số 12580 định gọi thì chợt nghĩ ra một chuyện.

Giang Khả sẽ nhanh chóng tìm được tài xế đưa cô về nhà qua nhật ký cuộc gọi, từ đấy biết được địa chỉ của cô. Cô không muốn vướng vào dăm ba chuyện phiền phức này, thế là lại quay vào rừng, tìm một chỗ kín đáo rồi dùng cành cây đào một cái hố. Cô lót dưới đáy hố một lớp lá khô, chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng rồi đặt nó và dây chuyền của Giang Khả vào hố, lại rải một lớp lá lên trên, rồi dùng đất lấp đi.

Giang Khả có thể dựa vào thiết bị định vị trong điện thoại để tìm về thứ của mình, như vậy hắn sẽ không quấy rầy cuộc sống yên bình của cô.

Làm xong xuôi, Hoắc Vi Vũ vỗ tay phủi bụi đất rồi đứng dậy, đi men theo đường núi xuống dưới. 

Cô cuốc bộ đến bốn tiếng đồng hồ mới xuống tới chân núi, đi thêm hai tiếng nữa mới bắt được xe, đến khi về nhà thì đã hơn bốn giờ sáng. Cả hai chân của cô đều phồng rộp cả lên, lòng bàn tay cũng xước xát mấy chỗ.

Hoắc Vi Vũ ngâm mình trong bồn tắm, xả nước nóng, trong đầu lại nghĩ tới Cố Hạo Đình.

Người ngạo nghễ, gần như hoàn mỹ giống hắn, cô chỉ có thể ngước nhìn thôi.

Trái tim lại bắt đầu nhói đau. Nhưng may là so với nỗi đau mà cô từng chịu đựng lúc trước, nỗi đau này chẳng đáng là gì. Đau mãi rồi cũng chai sần thôi.

Hoắc Vi Vũ nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi. Không biết bao lâu sau, cô bị tiếng gõ cửa làm tỉnh giấc. 

Cô mở mắt ra, thấy vòi nước còn chưa đóng, cả người mềm nhũn chẳng có sức, da hơi nhăn vì ngâm nước lâu. Nước sắp ngập cả nhà tắm rồi.

Cô vội vàng tắt vòi nước, ra khỏi bồn. Chân vừa chạm xuống sàn, cô đã thấy đau ê ẩm.

Tiếng gõ cửa lại vang lên. Hoắc Vi Vũ vội vàng mặc quần áo rồi đi chân trần ra cửa, nhìn qua mắt mèo.

Cố Hạo Đình vẫn mặc bộ vest hôm qua, khuôn mặt nhuốm vẻ mệt mỏi, như thể phải lặn lội đường xa.

Đêm qua chắc là hắn phải ở bên Phùng Tri Dao. Hoắc Vi Vũ mở cửa ra, lạnh nhạt nhìn Cố Hạo Đình.

"Tối qua trong doanh trại có việc gấp nên không đến chỗ em được. Bây giờ cùng đi ăn sáng nhé?" Cố Hạo Đình mời.

Nỗi xót xa lại trào dâng trong lòng Hoắc Vi Vũ rồi từ từ ăn vào trong máu.

Trong doanh trại có việc ư? Đàn ông kẻ nào chả nói dối, cô mà tin thì chỉ có thua thôi.

"Cố Hạo Đình, nếu người mà anh yêu là một người đàn bà xấu xa lòng dạ hiểm độc, anh sẽ làm thế nào?" Hoắc Vi Vũ khẽ hỏi.

Cố Hạo Đình nhớ đến lời mà Trung tá Thượng nói: Yêu một người không phải thuyết giáo, rèn giũa người đó, mà là thuận theo ý của người đó.

"Cùng làm người xấu với cô ấy, để cô ấy không cảm thấy cô đơn." Cố Hạo Đình nhìn đăm đăm vào cô mà nói, đôi mắt rạng ngời như bó đuốc rực cháy.

Hoắc Vi Vũ nghe thế là hiểu. Cô nhếch môi nở một nụ cười diễm lệ, quyến rũ, đẹp tựa hoa mai đơn độc khoe mình trong gió sương bão tuyết.

"Sau này đừng đến tìm tôi nữa. Mặc kệ anh có ý đồ gì với tôi cũng chấm dứt hết đi. Không có chuyện tôi thích anh đâu." Hoắc Vi Vũ dứt khoát đóng sập cửa lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui