Ngài Cố Thân Mến!

Translator: Nguyetmai

Hoắc Vi Vũ lui về sau một bước, chân đụng phải thành giường. Cô trấn tĩnh lại, hai tay khoanh trước ngực, nhìn về phía Cố Hạo Đình: "Tư lệnh không biết kiến thức phổ thông sao? Quan hệ với con gái đang trong kì kinh nguyệt sẽ dễ bị nhiễm khuẩn đó."

"Thế sao?" Cố Hạo Đình giật giật khóe miệng, lạnh lùng kiêu ngạo đứng trước mặt cô.

Hắn thay một chiếc áo sơ mi tơ lụa. Lớp áo dính sát người hắn lộ ra đường nét cường tráng, ngập tràn cảm giác áp bức của bậc vương giả.

Hoắc Vi Vũ bỗng có dự cảm không lành, nhíu nhẹ lông mày.

Cố Hạo Đình vươn tay, dùng ngón cái vuốt ve làn môi đỏ thắm của cô, ánh mắt chuyên chú đầy mê hoặc khiến người ta đỏ mặt thổn thức.

Nhìn ở cự ly gần thế này mới thấy Cố Hạo Đình đẹp như tiên vậy, ngũ quan cương nghị, gương mặt sắc nét, khí chất nguy hiểm khiến mọi thứ xung quanh phải ngưng đọng.

Chỉ còn hơi thở của hắn phả lên khuôn mặt cô: "Đâu phải cô chỉ có một cái 'miệng'?" Lời nói của Cố Hạo Đình pha chút sắc bén.

Bình tĩnh như thế, ngạo nghễ đến vậy, hắn nhìn cô như đang nhìn một sinh linh bé nhỏ yếu ớt.

Hoắc Vi Vũ như bị sét đánh ngang tai, đầu óc váng vất vì chấn động.

"Tôi sẽ không làm." Hoắc Vi Vũ buột miệng thốt ra.

Hắn cúi đầu, hôn lên môi cô, cái lưỡi đỏ au lướt dọc theo khuôn môi rồi luồn vào trong miệng cô.

Lưng của Hoắc Vi Vũ cứng đơ, không nhúc nhích chút nào.

"Phải làm." Cố Hạo Đình ra lệnh. Bởi vì đang môi kề môi nên khi hắn nói, toàn bộ hơi thở mạnh bạo đã xộc thẳng vào mũi cô.

Bờ môi của Hoắc Vi Vũ run rẩy, tay nắm nhẹ thành đấm. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy sợ một ai đó đến vậy. Nói chính xác hơn, chỉ có người đàn ông này mới khiến cô sợ hãi từ lúc còn nhỏ. Hắn chính là cơn ác mộng thơ ấu của cô.

"Tôi bị trật chân, rất bất tiện, Tư lệnh Cố cũng không muốn mất hứng mà." Hoắc Vi Vũ khéo léo cự tuyệt.

Cố Hạo Đình nâng cằm cô lên, hỏi: "Cô cần thời gian bao lâu?"

"Một tuần đi." Hoắc Vi Vũ ngập ngừng, đôi mắt lóe sáng, sau đó liền sửa lại: "Gân cốt tổn thương, cần một trăm ngày."

"Hay là tôi bảo bác sĩ đến khám cho cô, xem bác sĩ bảo cần bao nhiêu ngày?" Cố Hạo Đình lạnh lùng nói, hiển nhiên là rất bất mãn trước câu một trăm ngày của cô.

"Mười ngày nhé." Hoắc Vi Vũ cố gắng tranh thủ thời gian.

"Hoắc Vi Vũ, làm phụ nữ của tôi, cô có thể yếu đuối, có thể nũng nịu, có thể hưởng thụ đặc quyền, nhưng tôi không cho phép lừa gạt tôi. Đã nói mười ngày sau thì nhất định phải làm được, hiểu chưa?" Cố Hạo Đình trầm giọng nói.

Hoắc Vi Vũ nhướng mày.

Sớm biết hắn thích con gái nũng nịu, lẽ ra cô nên "Ứ ừ đừng mà, đừng mà". Bây giờ thì hay rồi, mười ngày sau, thật sự phải làm chuyện ấy với hắn sao?

Ánh mắt Hoắc Vi Vũ dịch chuyển đến "cậu nhỏ" dưới bụng hắn, đang nghĩ ngợi thì chợt một trận gió lạnh thổi qua, cô đành dời mắt đi.

Cố Hạo Đình âm trầm liếc một cái: "Ngồi xuống."

Hoắc Vi Vũ thấy hắn đi lấy hòm thuốc trên tủ đầu giường, sau đó ngồi lên giường.

Cố Hạo Đình đặt mắt cá chân cô lên đùi mình, ngón tay quệt cao xoa bóp rồi nhẹ nhàng thoa xung quanh mắt cá chân cô, sau đấy cố định bằng băng gạc.

Hoắc Vi Vũ cảm thấy không quen khi có người cầm chân mình như vậy, đặc biệt là nơi bàn tay hắn chạm đến nóng rẫy như bị thiêu đốt vậy.

"Xong chưa?" Hoắc Vi Vũ cựa quậy, ngón chân không cẩn thận đụng phải "cậu nhỏ" của hắn, thế là cô không dám động đậy gì nữa.

Cố Hạo Đình nhìn cô bằng ánh nhìn sắc bén, thắt nút dải băng, nghiêm túc nói: "Tiếp tục đi chứ? Sao lại dừng lại rồi? Là cố ý hay vô tình vậy?"

"Không phải cố ý!" Hoắc Vi Vũ trả lời, rụt chân lại.

"Làm gì cũng phải biết suy nghĩ. Cô mà chọc giận tôi thì không gánh nổi hậu quả đâu. Đừng dùng sự ngu ngốc đó khiêu chiến sức chịu đựng của tôi. Sau này châm ngòi thì phải biết giúp tôi dập lửa, hiểu chưa?" Cố Hạo Đình trầm giọng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui