Ngài Cố Thân Mến!

Editor: Nguyetmai

Vệ sĩ thấy Hoắc Vi Vũ đang đánh "bộp bộp" lên ghế không hề dừng tay thì nhắc nhở: "Cứ thế này thì cô ta sẽ bị Tư lệnh ném ra đường thôi."

"Nhảm nhí, chính vì biết cô ta sẽ bị đuổi nên tôi mới dám đưa cô ta qua đó." Duật Nghị nhìn sang Hoắc Vi Vũ.

Gã nhếch môi, mặt ửng hồng: "Nói không chừng tôi mà có hứng thì cô ta sẽ trở thành vợ tương lai của tôi ấy."

"Ngài đưa vợ tương lai của mình qua đó thật thì thoáng tính quá đấy." Vệ sĩ trêu chọc.

Duật Nghị cốc đầu vệ sĩ: "Không thấy cô ta đang lên cơn sao? Có bao nhiêu người dám gây sự với Cố Hạo Đình hả? Đưa cô ta qua đó rồi để cô ta chọc giận Cố Hạo Đình, bị ném ra đường thì chúng ta lại đưa cô ta về."

Duật Nghị nhớ tới bộ dạng nổi điên của Cố Hạo Đình liền cảm thấy buồn cười, nhếch môi lên đầy hứng thú. Song gã vẫn cảm thấy có gì là lạ, đành nhìn về phía Hoắc Vi Vũ.

Cô nghiêng đầu, khuôn mặt nhỏ mê man đang nhìn gã. Đôi mắt cô cực kì trong trẻo giống như suối chảy.

Duật Nghị chưa từng thấy cô gái nào trong lúc mụ mị lại có thể khiến đàn ông nổi hứng muốn ở cạnh bên, lúc đáng yêu lại khiến người ta rung rinh, lúc lạnh lùng lại khiến người ta không đành lòng từ bỏ.

Mắt Hoắc Vi Vũ chuyển từ mặt xuống bụng gã.

Gã đột nhiên muốn làm chuyện đó với cô rồi.

Cô giơ nắm đấm trong tư thế phòng bị, làm như định công kích: "Yêu quái, ta muốn lấy đầu ngươi."

"Cái này không thể lấy đâu." Duật Nghị ôm đầu, đảo mắt: "Lát nữa tôi dẫn cô đến chỗ quái thú ở, cô lấy đầu hắn đi."

"Hóa ra ngươi có đồng bọn, ta phải hạ gục ngươi trước vậy." Hoắc Vi Vũ tung nắm đấm về phía trước nhưng chỉ có thể đánh vào mu bàn tay gã.

"Oái." Duật Nghị quỳ trên ghế, đau đến xuýt xoa, phàn nàn: "Giả Mẫn Tử à, về sau cô còn phải dùng mà."

"Ha ha ha ha ha, bà đây cũng có, còn ngươi thì dư. Ha ha ha ha." Hoắc Vi Vũ cười như điên.

Duật Nghị im thin thít.

***

Hơn nửa giờ sau, vệ sĩ lái xe đến cửa biệt thự Cố Hạo Đình.

Anh ta nhìn về phía Hoắc Vi Vũ đang ngồi trên ghế sau, hỏi Duật Nghị: "Cô ta đã ngủ rồi, vẫn phải đưa đến đây sao?"

Duật Nghị dở khóc dở cười. Trên cánh tay, trên mu bàn tay, kẽ giữa ngón tay cái và ngón trỏ toàn là dấu răng của Hoắc Vi Vũ. Không để cô hành hạ Cố Hạo Đình, gã cảm thấy thiệt thòi lắm, không nuốt trôi được cục tức này.

"Nhất định phải đưa đến. Với cả phải làm cho cô ta tỉnh lại bằng được." Duật Nghị nói.

"Nhưng lỡ tối nay Cố Hạo Đình không có ở đây thì sao?" Vệ sĩ lo lắng nói.

"Chẳng phải trong nhà hắn có người hầu sao? Người hầu ắt sẽ gọi điện cho hắn." Duật Nghị kéo Hoắc Vi Vũ xuống xe, lay lay cô tỉnh lại.

Hoắc Vi Vũ cảm thấy đầu đau như búa bổ, mở to mắt ra.

"Đến nhà cô rồi, mạnh mẽ lên nhé." Duật Nghị đưa Hoắc Vi Vũ đến trước cửa rồi nhanh chóng chuồn mất.

Hoắc Vi Vũ tựa đầu lên cửa, gõ cửa "cộc cộc".

Bác Long ra mở cửa, kinh ngạc: "Cô Hoắc, sao cô lại ở đây?"

Hoắc Vi Vũ mơ mơ màng màng, chưa tỉnh ngủ, bây giờ chỉ muốn ngủ thôi. Cô không nói gì, đi vào trong, ngả xuống ghế salon, ngủ thiếp đi.

Bác Long vội vàng gọi điện thoại cho Tư lệnh.

Thấy điện thoại Tư lệnh tắt máy, bà lại gọi cho Trung tá Thượng.

"Tư lệnh có đó không?"

"Cái cô Phùng Tri Dao đã biết quan hệ của Minh Nặc và Giang Khả rồi. Cô ta còn nhảy sông, treo cổ, tự giày vò mình. Nếu không phải là cha cô ta từng cứu Tư lệnh, Tư lệnh còn lâu mới đoái hoài tới cô ta, cứ làm ra vẻ…" Trung tá Thượng bực bội nói.

"Ôi trời, cô Hoắc đến đây rồi, người toàn mùi rượu, giờ đang ngủ trên ghế salon. Tư lệnh có về không?" Bác Long hỏi.

"Có cô ấy ở đó thì chắc chắn Tư lệnh sẽ về. Nhưng trước đó Hoắc Vi Vũ có gọi điện thoại cho tôi, không nói gì đã cúp máy. Lúc đó Tư lệnh đang bận, tôi còn tưởng là cô ấy gọi nhầm. Lát nữa Tư lệnh về."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui