Ngài Cố Thân Mến!

Translator: Nguyetmai

Hoắc Vi Vũ nhíu mày, trong đầu hiện lên cảnh tượng ấy, âm lượng giảm thấp xuống mấy phần, "Anh đừng biến thái thế chứ? Rãnh của tôi nhỏ lắm, không nạp được trăm sông của anh đổ về đâu."

Cố Hạo Đình khựng lại chốc lát, nhìn sắc mặt ửng đỏ của cô, nhìn hàng mày liễu nhíu lại vừa xấu hổ vừa tức giận lại có vẻ khinh bỉ của cô, nghi ngờ hỏi:, "Cô đang nghĩ gì thế?"

Hoắc Vi Vũ ý thức được mình nghĩ nhầm rồi, lúng túng sửa lời: "Tôi không cởi đâu, ở đây cũng không giặt được."

"Mút đệm của cô dày hút bao nhiêu nước, mặc gì bên ngoài cũng sẽ ướt thôi, cởi áo lót ra đi." Cố Hạo Đình mất kiên nhẫn, "Hay là cô muốn tôi cởi cho?"

Hoắc Vi Vũ: "..."

Cô chui vào chăn, cởi áo ngực ra, đặt trên tủ đầu giường.

Ánh mắt sắc bén như chim ưng của Cố Hạo Đình khóa cô lại, càng lúc càng không vui, "Trong phòng chỉ có hai người là tôi với cô, cô che chắn kĩ như vậy để đề phòng ai thế?"

Hoắc Vi Vũ cảm thấy bực bội, ngọn lửa trong mắt lập lòe, "Anh nghĩ tôi đang đề phòng ai đây?"

Cố Hạo Đình giật phắt cái chăn rồi vứt ra đất. Đôi bồng đào của Hoắc Vi Vũ cứ thế lộ trong không khí.

Máu điên của cô sôi trào. Cô nhanh nhẹn nhảy từ trên giường xuống, đứng nghiêm trang trước mặt hắn, hai tay ôm lấy ngực, khiêu khích: "Quần lót tôi cũng ướt rồi, tư lệnh cũng cởi của mình ra cho tôi mặc đi, quần tôi ướt quá dán băng vệ sinh không dính!"

Cố Hạo Đình nhìn lướt qua rãnh ngực trong lúc vô tình để lộ của cô, ánh mắt trở nên mê muội. Cuối cùng hắn cũng hiểu được ý câu nói trước đó của cô "Rãnh của tôi nhỏ lắm, không nạp được trăm sông của anh đổ về đâu."

"Rãnh ngực cô không nhỏ."Cố Hạo Đình nói với vẻ sâu xa.

Hoắc Vi Vũ im lặng chốc lát. Cô tỏ ra khó chịu, đôi mắt lập lòe: "Anh có cởi hay không?"

Cố Hạo Đình nâng cằm cô lên, giọng khàn đi: "Cô dám mặc thì tôi dám cởi."

Hoắc Vi Vũ nghĩ, dù sao cô cũng có băng vệ sinh đệm lên, "Ai sợ ai hả? Bà đây chờ."

Cố Hạo Đình cắn môi trên của cô, "Ai là bà? Lần sau còn nói bậy trước mặt tôi thì không chỉ cắn một cái đơn giản như vậy đâu."

Hoắc Vi Vũ lau khóe miệng, không chảy máu.

Cố Hạo Đình nhìn chằm chằm Hoắc Vi Vũ như sói nhìn mồi, cởi thắt lưng.

Tiếng kéo khóa xoèn xoẹt vang lên. Hoắc Vi Vũ ngại ngùng quay mặt.

Hắn đặt quần lót ấm nóng nhiệt độ cơ thể mình vào tay cô.

Hoắc Vi Vũ như cầm củ khoai nóng bỏng tay, kích động muốn liệng đi. Đến khi cô quay lại thì hắn đã quấn khăn tắm rồi.

Cơ bắp cường tráng, đường cong hoàn mỹ, thân hình rắn rỏi. Không hề nhếch nhác chút nào. Một chiếc khăn tắm đã vây trọn sự kiêu ngạo, cao quý, quyền uy, cuốn hút và gợi cảm của một vị hoàng đế. Đặc biệt, ánh mắt hắn giống như xoáy nước có thể cuốn người khác vào đó.

Hoắc Vi Vũ cũng không muốn thay quần lót trước mặt hắn, đành cầm túi xách và áo sơ mi của hắn, vọt vào toilet.

Áo sơ mi của hắn quá rộng, cô có thể mặc thành váy luôn. Còn về phần quần lót, cô đã mạnh miệng thách thức "Ai sợ ai" nên đành bất chấp mặc vào.

Đến khi cô đi ra, Cố Hạo Đình đã mặc quần áo tử tế.

Áo sơ mi trắng đơn giản phối với quần mặc nhà màu đen làm toát lên khí chất bễ nghễ cao ngạo, "duy ngã độc tôn" của hắn.

Thật là chẳng khi nào thấy được dáng vẻ nhếch nhác của hắn cả.

Cố Hạo Đình đưa ly trà gừng đường đỏ cho cô, trầm giọng nói: "Uống chưa?"

Hoắc Vi Vũ nhìn chất lỏng hồng hồng trong ly, trong đó còn có vật gì đen sì đang nổi lềnh bềnh, hỏi với vẻ đề phòng: "Thuốc độc Hạc Đỉnh Hồng à?"

Cố Hạo Đình: "..."

"Hoắc Vi Vũ, cảm giác trăm sông đổ biển trống trải quá, cái rãnh lấp chưa đầy đó thật khiến tôi chờ mong." Hắn đưa tay, cởi cúc áo sơ mi đầu tiên của cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui