Ngài Cố Thân Mến!

Translator: Nguyetmai

Đầu lưỡi Hoắc Vi Vũ bị hắn hôn đến tê rần.

Người đàn ông này quả thật hoang dại, hắn đã quen với việc một mình tung hoành ngang dọc rồi.

Hoắc Vi Vũ đẩy Cố Hạo Đình ra, nói với giọng không vui: "Cố Hạo Đình, rốt cuộc anh biết hôn hay không thế?"

Cố Hạo Đình cười khẩy một tiếng, trong đôi mắt sắc bén cao ngạo ánh lên sự chết chóc."Tôi mà không biết hôn thì còn ai biết! Ngụy Ngạn Khang biết à? Cô cũng dùng cách này để lấy lòng hắn sao?"

"Anh ta không đến lượt bà đây phải hao tâm tổn trí hầu hạ." Hoắc Vi Vũ buột miệng.

Cố Hạo Đình nhìn cô chằm chằm.

Hoắc Vi Vũ ngẫm nghĩ mãi cũng không rõ người đàn ông này đang nghĩ gì. Quyết định của hắn đang nắm giữ quyền sinh sát người khác.

"Ý của cô là cô đang hao tâm tổn trí hầu hạ tôi sao?" Cố Hạo Đình hỏi ngược lại, nhìn cô thăm dò.

"Chẳng phải đã rõ như ban ngày rồi còn gì? Anh vẫn đang nắm thóp bạn bè của tôi mà." Hoắc Vi Vũ không hề phủ định.

Câu nói này khiến lòng hắn không thấy thoải mái. Hóa ra, vừa rồi cô hôn hắn không phải vì yêu hắn mà là nhịn nhục để cầu xin cho bạn bè mình. Hoắc Vi Vũ kiêu ngạo như vậy mà cũng có lúc nhún nhường để xin xỏ ư? Cô thật đúng là khiến hắn phải nhìn bằng con mắt khác mà.

Cố Hạo Đình ngồi thẳng dậy, đổ một chút rượu vang vào trong ly, lắc ly rượu vang với tư thế đầy quý phái tao nhã, đôi mắt đăm chiêu như đang suy xét.

"Anh nói gì đi? Tha hay không tha đây?" Hoắc Vi Vũ mất hết kiên nhẫn, thúc giục.

Cố Hạo Đình lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm tựa xoáy nước khiến lòng cô chùng xuống.

"Muốn cứu bạn bè của cô đúng không? Vậy tiếp tục đi, khiến tôi dễ chịu thì tôi sẽ thả cô bạn mất não của cô ra." Cố Hạo Đình nói với gương mặt vô cảm.

Hoắc Vi Vũ cảm thấy có đôi khi Cố Hạo Đình giống như băng tuyết, đóng băng mọi cảm xúc của hắn vậy, không ai có thể bước vào lòng hắn. Song cũng có lúc, hắn lại giống như ngọn lửa, thiêu đốt người khác đến tan chảy. Rốt cuộc, đâu mới là con người thật sự của hắn?

"Dễ chịu hay không là ở anh, sao tôi biết được anh có nói dối không?" Hoắc Vi Vũ phòng bị.

Cố Hạo Đình đưa tay lên, nhìn đồng hồ, "Cô chỉ còn nửa giờ, tôi không đủ kiên nhẫn chờ cô."

"Không phải có hai giờ sao? Bây giờ mới qua nửa giờ mà." Hoắc Vi Vũ cau mày phản bác.

Cố Hạo Đình nhếch miệng, nửa cười nửa không, trong mắt ánh lên ngọn lửa giận, lạnh lùng nói: "Tôi nói hai giờ là hai giờ, nửa giờ là nửa giờ. Tôi cho rằng một giờ dành cho cô đã đủ nhiều rồi, bây giờ cô đang chất vấn tôi tính nhầm sao?"

"Ha." Hoắc Vi Vũ cười khẽ một tiếng, ánh mắt đầy trào phúng, "Anh tính toán rất hợp lý."

Cũng không phải cô cảm thấy đau lòng, cô chỉ ước gì hắn không lãng phí một phút giây nào cho cô. Câu "gần vua như gần cọp" không sai chút nào, lòng vua như kim dưới đáy biển, lúc này lúc kia khiến cô bó tay.

Hoắc Vi Vũ tranh thủ thời gian, cởi thắt lưng của hắn ra.

Cố Hạo Đình nắm chặt tay cô, nhíu mày, nghi ngờ hỏi: "Biết mình đang làm gì không?"

"Nếu như tôi làm anh tận hứng thì được tính là khiến anh dễ chịu, đúng không?" Hoắc Vi Vũ cần xác định một chút.

Cố Hạo Đình quan sát cô bằng ánh mắt lạnh lẽo. Trong ánh mắt cô không có chút tình cảm nào, không ham muốn, chỉ có lạnh lẽo, còn mơ hồ mang theo chút tức giận.

"Chân cô đỡ chưa?"Cố Hạo Đình hỏi.

Hoắc Vi Vũ cảm thấy Cố Hạo Đình thật kì lạ, muốn dễ chịu thì cần gì phải quan tâm chân cô đỡ hay chưa? Nếu như cô nói chân chưa đỡ, hắn có thể tha cho cô. Hắn tha cho cô, nhưng không dễ chịu thì liệu có tha cho Thường Yến không?

"Tôi dùng miệng với tay, không dùng chân, tư lệnh nghĩ ngợi nhiều rồi." Hoắc Vi Vũ nói với giọng không mấy vui vẻ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui