Ngài Cố Thân Mến!

Translator: Nguyetmai

Cô không dám mạo hiểm.

"Chỉ là nụ hôn tạm biệt thôi, về sau không lặp lại nữa." Hoắc Vi Vũ phòng bị nhìn Cố Hạo Đình.

"Hôn tạm biệt sao?" Cố Hạo Đình nhếch mép, đôi mắt càng thêm lạnh lùng như muốn khiến kẻ địch chết vì đông cứng.

Ngụy Ngạn Khang đứng chắn trước Hoắc Vi Vũ, đối mặt với Cố Hạo Đình: "Tư lệnh, chuyện này không liên quan gì đến Tiểu Vũ."

Cố Hạo Đình lia ánh mắt sắc lạnh nhìn gã, nghiêm nghị nói: "Tiểu Vũ là để cho anh gọi sao? Cút!"

"Anh, cô ta đã hôn chồng em mà còn hùng hồn như vậy, anh hãy dạy dỗ cô ta đi." Cố Kiều Tuyết đổ thêm dầu vào lửa.

Cố Hạo Đình nhìn về phía Cố Kiều Tuyết với vẻ không vui, "Tôi bảo hai người cút đi cơ mà, không nghe thấy sao?"

"Anh, là bọn họ bắt nạt em mà." Cố Kiều Tuyết làm nũng.

"Đó là vì em để người khác bắt nạt. Trung tá Thượng, giải quyết đi, tôi không muốn nhìn thấy mấy người không phận sự." Cố Hạo Đình lạnh lùng nói, ánh mắt khóa chặt Hoắc Vi Vũ.

Cô nhìn thấy Trung tá Thượng mang theo bốn tên lính bước vào. Hóa ra, người của hắn đều ở bên ngoài. Hắn vẫn luôn giám sát cô hay là Trung tá Thượng vừa khéo chưa đi?

Trung tá Thượng nói với Cố Kiều Tuyết: "Đắc tội rồi." Sau một câu lịch sự, hắn nghiêm nghị ra lệnh cho binh sĩ: "Đưa cô chủ và chồng chưa cưới của cô chủ đi."

"Rõ." Binh sĩ trả lời.

Ngụy Ngạn Khang tiến một bước về phía Hoắc Vi Vũ, nhưng một cánh tay bất chợt đặt trên gáy gã.

"Anh Ngụy, mời anh đi cho, anh đang làm ảnh hưởng quân vụ đấy." Trung tá Thượng nghiêm trang nói với Ngụy Ngạn Khang.

Ngụy Ngạn Khang nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, mấp máy môi làm khẩu hình: "Chờ anh." Thế nhưng Hoắc Vi Vũ quay mặt đi chỗ khác vờ như không thấy.

Trung tá Thượng bước ra rồi còn đóng cửa cho hai người họ.

Lập tức, trong phòng yên tĩnh một cách kỳ lạ. Hoắc Vi Vũ có thể nghe thấy tiếng hít thở của mình, cảm giác áp lực tăng gấp bội.

"Biết tôi dùng cách nào để đối phó với loại con gái bị vấy bẩn không?" Cố Hạo Đình lạnh lùng hỏi.

Hoắc Vi Vũ nhíu mày. Việc đã đến nước này, cô không còn đường lui nữa rồi. Nhu nhược, cầu xin sẽ chỉ tự hạ thấp mình, không thay đổi được kết quả.

"Còn phải xem anh định nghĩa "bẩn" là như thế nào nữa." Hoắc Vi Vũ thản nhiên đáp trả.

"Ngoài chồng ra còn ngọt ngào đẩy đưa, lạt mềm buộc chặt, vương vấn tình cũ với người đàn ông khác, thậm chí còn nói dối, giấu giếm. Cô cảm thấy những thứ đó có tính là bẩn không?" Cố Hạo Đình hỏi ngược lại.

"Tôi không ngọt ngào đẩy đưa, vương vấn gì với anh ta. Anh muốn tin hay không thì tùy, tôi cũng không còn cách nào khác, đã muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do!" Hoắc Vi Vũ thẳng thắn trả lời.

Cố Hạo Đình đá vào bàn trà, cú đá mạnh đến nỗi chân bàn bị gãy, đổ ụp xuống sàn. Hoa quả trên bàn trà rơi xuống đất, lăn lóc khắp nơi.

Hoắc Vi Vũ nổi trận lôi đình, cả giận nói: "Anh muốn giận thì cứ nhắm vào tôi đây này!"

Cố Hạo Đình bóp má cô, đôi mắt đỏ ngầu, phẫn nộ nhìn cô.

"Không phải cô bảo Ngụy Ngạn Khang tới lấy đồ sao? Đồ của anh ta đâu?" Cố Hạo Đình lạnh giọng hỏi.

Hoắc Vi Vũ ngập ngừng, "Chỉ là một đôi bông tai thôi, anh ta cầm đi rồi."

"Thật không? Hắn còn ở bên ngoài, có muốn tôi bảo binh sĩ soát người hắn không?" Cố Hạo Đình không tin.

Hoắc Vi Vũ không né tránh nữa, dứt khoát đối mặt, "Rốt cuộc anh muốn chứng minh cái gì hả?"

"Tôi ghét nhất bị người ta lừa gạt!"

"Tôi cũng vậy!" Hoắc Vi Vũ gào lên, mất bình tĩnh: "Rõ ràng anh nói để tôi tự do mà lại phái người giám sát tôi, Ngụy Ngạn Khang, Cố Kiều Tuyết vừa xuất hiện, anh liền xuất hiện, đã âm hiểm xảo trá thì còn tỏ ra đạo mạo làm gì."

Cố Hạo Đình đổ bông tai trong túi hồ sơ ra, ném xuống đất, tức giận nói: "Tôi đúng là ngu ngốc mới về đây lần nữa chỉ để trả lại bông tai cô làm rơi trong bể bơi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui