Ngài Cố Thân Mến!

Translator: Nguyetmai

Cố Kiều Tuyết sợ mẹ chồng tương lai nghe thấy thì mất mặt. Thế là cô ta cười với Nạp Lan Tĩnh Doanh rồi đứng dậy đến trước cửa phòng vệ sinh.

"Anh ơi, tốt xấu gì A Khang cũng là em rể anh, anh lấy tội cản trở quân vụ nhốt anh ấy vào tù, người khác nhìn vào lại cười chê, họ sẽ nghĩ gì về em và anh chứ?" Cố Kiều Tuyết thử thuyết phục Cố Hạo Đình.

"Người khác nghĩ gì về anh thì có liên quan gì." Cố Hạo Đình lạnh lùng nói.

"Em trót hứa với mẹ A Khang rồi. Anh, anh phải thả anh ấy ra đấy." Cố Kiều Tuyết nói kiểu ngang bướng.

"Chú ý giọng điệu của em." Giọng Cố Hạo Đình trầm hơn mấy phần.

Cố Kiều Tuyết vẫn sợ anh trai mình nên vội vàng dịu giọng làm nũng: "Anh! Anh mà không thả A Khang ra thì em mất mặt chết mất."

"Thế thì từ giờ làm quen với việc mất mặt đi, không có chuyện gì nữa thì anh tắt máy đây." Cố Hạo Đình ngắt máy luôn, không để cô ta nói thêm.

Cố Kiều Tuyết sầm mặt quay lại.

"Cậu Cố bảo sao?" Nạp Lan Tĩnh Doanh hỏi.

"Anh cháu bận, nhưng không sao đâu ạ, cháu với A Khang sắp kết hôn rồi, anh ấy sẽ không làm khó." Cố Kiều Tuyết cười ngọt ngào, nói lập lờ để lừa bà ta.

"Thế thì tốt." Nạp Lan Tĩnh Doanh vẫn không yên lòng.

"Cô ơi cháu có ý này, cô từng đưa chi phiếu cho Hoắc Vi Vũ đúng không ạ? Liệu có đóng băng tài khoản được không?" Cố Kiều Tuyết hỏi dò.

"Được thì được. Có điều cô sợ Hoắc Vi Vũ thẹn quá hóa giận, tiếp tục bám lấy A Khang." Nạp Lan Tĩnh Doanh không đồng tình.

"Chúng ta có băng ghi hình đây rồi, cô ta mà kỳ kèo gây khó dễ vì không nhận được tiền sẽ chỉ càng làm A Khang nhìn rõ bộ mặt thật rồi căm ghét cô ta thôi." Cố Kiều Tuyết cố ý giật dây.

Nạp Lan Tĩnh Doanh cực ghét thủ đoạn hèn hạ nói một đằng làm một nẻo thế này. Tuy nhiên vì tiền đồ của Ngụy Ngạn Khang, bà ta đành phải cắn răng đồng ý.

...

Hoắc Vi Vũ quay lại tiệm vàng, không thấy thợ sửa ở đó bèn hỏi nhân viên trực quầy: "Đôi bông tai của tôi đã sửa xong chưa?"

Nhân viên nọ cúi đầu nói: "Xin lỗi chị, chuyện này em không biết, phải hỏi chủ tiệm ạ."

Hoắc Vi Vũ nhíu mày ra vẻ ngờ vực, trong lòng có dự cảm chẳng lành. "Thế ông chủ của cô đâu?"

Lúc đó, chủ tiệm vàng mới đi từ phòng trong ra, cười xởi lởi nói: "Xin lỗi quý khách, ban nãy đồ của cô xảy ra chút sự cố. Đôi bông tai đó nặng 30 gram, giá vàng hiện nay là 295 tệ một chỉ, chúng tôi sẽ bồi thường với giá 400 tệ một chỉ, quý khách xem cách này có được không?"

"Biến. Đôi bông tai đó là vật tổ truyền năm xưa Từ Hi Thái hậu ban thưởng cho cụ nhà tôi, có gắn Ngọc Lục bảo, các ông không đền nổi đâu. Mau trả nó lại cho tôi." Hoắc Vi Vũ nổi cáu.

Chủ tiệm trở mặt, lạnh lùng nói: "Quý khách muốn lừa chúng tôi chứ gì. Chúng tôi nào đã nhận đôi bông tai nào của cô, có bằng chứng gì không?"

Nghe thế Hoắc Vi Vũ liền hiểu mình bị chơi khăm, cô nghiến răng cảnh cáo: "Ông muốn cuỗm nó luôn chứ gì. Tôi khuyên ông biết điều thì trả nó lại cho tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát."

Chủ tiệm cười khẩy: "Cô báo đi, chúng tôi có nhân chứng đàng hoàng, còn cô thì có bằng chứng gì chứng minh là đã giao đôi bông tai đó cho chúng tôi sửa?"

Hoắc Vi Vũ đá vào quầy lễ tân, nổi trận lôi đình gắt lên. "Rốt cuộc các người có định trả không?"

"Cho cô đá thoải mái, chỗ chúng tôi có camera đấy, đá hỏng thì phải bồi thường. Nếu mất hàng thì cũng bắt cô phải bồi thường." Chủ tiệm vàng nói xỏ nói xiên.

Hoắc Vi Vũ tức đến xì khói mà không làm gì được hạng du côn mặt dày này.

Đúng lúc ấy, điện thoại đổ chuông. Cô thấy Cố Hạo Đình gọi đến liền ấn nghe. Đang tức anh ách nên cô chẳng nghĩ nhiều, bực bội xổ ra một tràng: "Tôi đang ở tiệm vàng lừa đảo tên là Long Phượng Tường ở quảng trường Tháng Năm, đi từ cái ngõ cạnh Kim Đại Phúc là đến. Anh mau dẫn thêm mấy người tới đây đi, tôi bị bọn họ lừa mất đôi bông tai rồi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui