Ngài Cố Thân Mến!

Translator: Nguyetmai

Cố Hạo Đình im lặng, bưng ly rượu vang lên, uống một ngụm, ánh mắt thâm sâu nhìn về phía cô, giọng nói nhẹ hẳn: "Cô đang nói thật sao?"

Hoắc Vi Vũ nhoẻn miệng cười xinh đẹp, ánh mắt lấp lánh: "Còn thật hơn vàng."

"Ừm." Cố Hạo Đình đáp một tiếng, cúi đầu, tiếp tục cắt bò bít tết đầy ưu nhã.

Vừa ăn cơm xong, máy bay cũng đáp xuống Ninh Xuyên.

Bên ngoài máy bay, năm chiếc xe bọc thép đã chờ sẵn. Mười tám tên lính xếp thành ba hàng.

Cố Hạo Đình từ trong máy bay bước ra. Mấy người này đều đứng thẳng, nghiêm trang cúi chào, chờ lệnh.

Cố Hạo Đình ung dung xuống máy bay giống như một ông vua, vẻ lạnh lùng không đổi.

Hoắc Vi Vũ thấy không thoải mái lắm khi bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy, bèn quan sát mấy anh lính.

Có mấy người lính lần đầu tiên nhìn thấy bên cạnh Tư lệnh có con gái, nên không khỏi tò mò nhìn Hoắc Vi Vũ.

Cố Hạo Đình nhíu mày, lạnh lùng cảnh cáo: "Không muốn sống nữa thì cứ nhìn linh tinh đi."

Toàn bộ binh sĩ cúi đầu, tư thế và động tác đều tăm tắp mà không cần khẩu lệnh.

Hoắc Vi Vũ cười khúc khích. Cô luôn cho rằng mình đã sợ Cố Hạo Đình lắm rồi, ai dè so với mấy tên lính kia, cô cảm thấy mình còn cứng cỏi hơn, chút sợ hãi của cô so với họ bỗng thành không đáng kể. Tự cô còn cảm thấy kiêu ngạo.

Cố Hạo Đình nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, giọng âm trầm: "Cô cười cái gì? Lần trước nói với cô rồi mà cô xem như gió thoảng qua tai phải không?"

Hắn từng nói với cô rất nhiều nhưng cô quên rồi.

"Không được cười." Cố Hạo Đình cương quyết ra lệnh.

Hoắc Vi Vũ nhớ ra rồi, hắn bảo cô đừng cười với lính của hắn.

"Tôi không cười, do cơ mặt bị chuột rút thôi. Là thế đó." Hoắc Vi Vũ nghịch ngợm nói, lướt qua hắn rồi bước xuống cầu thang trước hắn.

Trung tá Thượng đi lên, thoáng nhìn Hoắc Vi Vũ, lại nhìn về phía Cố Hạo Đình, dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi.

Hoắc Vi Vũ đoán mình ở đây nghe không tiện, mà việc của hắn cô cũng chẳng muốn nghe bèn biết điều chủ động mở lời: "Tôi lên xe trước." Cô không quay đầu lại, ngồi lên một trong những chiếc xe bọc thép, cầm điện thoại lên lướt mạng, xem mấy tin hay ho.

Lúc này Trung tá Thượng mới báo cáo: "Ngày mai cô nhi viện của cô Phùng tổ chức lễ cảm ơn các nhà tài trợ, Tư lệnh có đi không?"

Ánh mắt Cố Hạo Đình trầm xuống, đen như mực, liếc nhìn Hoắc Vi Vũ trong xe: "Sắp xếp đi, tôi không muốn ai biết hết."

"Rõ." Trung tá Thượng gật đầu đáp.

"Bây giờ tôi về quân khu, bảo Bác sĩ qua khám tay, khám chân cho cô ấy đi, phải bảo đảm không có vấn đề gì." Cố Hạo Đình dặn dò.

"Rõ!"

***

Hoắc Vi Vũ cụp mắt nhìn các Bác sĩ đang khám tay và chân mình, không kìm được hỏi: "Các anh đã khám nửa tiếng rồi, vẫn còn chưa xong sao?"

"Vết thương trên tay phu nhân không đáng ngại, chờ kết vảy là có thể đụng vào nước, mặc dù mắt cá chân bị thương không tổn hại đến xương nhưng vẫn nên nằm nghỉ dưỡng nhiều hơn." Bác sĩ nói.

Hoắc Vi Vũ nhìn về phía Trung tá Thượng: "Bản cung có thể đi ngủ chứ?"

"Tư lệnh nói cô đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, tốt nhất nên thuê người giúp việc đến phục vụ Phu nhân." Trung tá Thượng một mực cung kính nói.

"Không cần đâu, hai ngày nữa tôi khỏi rồi, tôi bảo bạn bè đến chăm sóc là được, bây giờ anh mang mấy người của anh đi đi." Hoắc Vi Vũ hạ lệnh tiễn khách, đứng dậy, vào phòng ngủ rồi đóng cửa lại.

Cô vừa lên giường nằm thì điện thoại đổ chuông, cô nhìn thì thấy hiện tên Cố Hạo Đình, có chút bực bội.

Hắn rảnh vậy sao? Mới chỉ không gặp một tiếng thôi mà. Sao chẳng giống với tưởng tượng trước kia của cô chút nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui