Ngài Cố Thân Mến!

Translator: Nguyetmai

Đơn xin nghỉ việc trước đây của cô được gửi qua email cho bộ phận nhân sự, nhưng khi cô mở hòm thư để gửi sơ yếu lý lịch thì phát hiện ra đơn của cô chưa được thụ lý, có nghĩa là hồ sơ của cô vẫn đang ở Cố Thị.

Hoắc Vi Vũ lục lại số điện thoại của quản lý nhân sự, gọi điện thoại: "Xin hỏi có phải trưởng phòng Vương đấy không? Tôi là Hoắc Vi Vũ, cho tôi hỏi đơn xin nghỉ việc của tôi vẫn chưa được phê duyệt sao?"

"Ừ, đơn nghỉ việc của cô còn đang ở chỗ Phó tổng Giám đốc, cô ấy còn chưa đưa cho tôi." Trưởng phòng Vương nói.

"Vâng, tôi cảm ơn." Hoắc Vi Vũ cúp máy, gọi điện thoại cho Cố Kiều Tuyết, song cô ả không nghe máy.

Hoắc Vi Vũ nhíu mày suy nghĩ. Cô cần phải thôi việc thì mới có thể tìm việc mới, bây giờ cô cần phải kiếm tiền.

Hoắc Vi Vũ nhấc chiếc túi lên, đến Cố Thị.

Cô vừa đến tòa nhà của tập đoàn Cố Thị thì đã bị bảo vệ ngăn lại.

"Vào chỗ chúng tôi thì phải hẹn trước, cô tìm ai?" Bảo vệ nghiêm giọng.

"Mắt anh mù à? Tôi là Hoắc Vi Vũ của phòng đầu tư." Hoắc Vi Vũ đanh giọng, đẩy bảo vệ ra.

Bảo vệ vội vàng bước lên định ngăn Hoắc Vi Vũ lại: "Tôi không biết Hoắc Vi Vũ nào hết, cô không được phép đi lên."

Hoắc Vi Vũ cười mỉa, cầm điện thoại và bật chế độ quay phim, sau đó lạnh giọng nhắc lại: "Tôi là Hoắc Vi Vũ của phòng đầu tư, là bảo vệ của Cố Thị mà lại không biết tôi chứng tỏ anh thật tắc trách. Anh có thể không đồng ý nhưng tôi có thể đăng lên mạng để cư dân mạng thử phân xử, là anh tắc trách hay cách quản lý của Cố Thị có vấn đề."

Bảo vệ cảm thấy có thể mình đã gây ra chuyện lớn, có lẽ Hoắc Vi Vũ thuộc hạng không thể trêu vào, nên thái độ mềm mỏng hẳn, nói nhỏ: "Phó tổng Giám đốc bảo tôi đứng dưới tầng ngăn cô lại, xin đừng làm khó bọn tôi nữa. Nếu để cô lên, cô ấy sẽ đuổi việc tôi mất."

Hoắc Vi Vũ cất điện thoại, lạnh lùng nhìn bảo vệ: "Mau dọn trà ngon, nước ngon lên đi, tôi chờ cô ta."

"Cảm ơn cô Hoắc." Bảo vệ cảm ơn.

Hoắc Vi Vũ cũng không muốn làm khó bảo vệ, ngồi ở khu nghỉ.

Bảo vệ nhanh chóng đem trà đến, đứng cạnh Hoắc Vi Vũ.

Hoắc Vi Vũ suy nghĩ một hồi, thấy cứ chờ ở đây cũng không biết phải chờ đến bao giờ, Cố Kiều Tuyết có thể đi ra từ cửa sau mà. Rõ ràng cô ta đang làm khó dễ cô.

"Không phiền nếu tôi đi toilet chứ?" Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nhìn bảo vệ.

"Được chứ." Bảo vệ nói.

Hoắc Vi Vũ đứng dậy.

Bảo vệ sợ cô đi vào thang máy nên đi theo sau cô.

Hoắc Vi Vũ nhếch môi đầy châm chọc, vào toilet rồi tìm đến chỗ thiết bị báo cháy. Sau đó cô lấy một nhúm giấy, vò lại châm lửa rồi đem lại gần thiết bị báo cháy.

"Reng! Reng! Reng!" Thiết bị báo cháy phát ra tiếng kêu inh ỏi. Hệ thống báo cháy ở đây được mắc song song, một cái kêu thì toàn bộ thiết bị ở các tầng đều kêu.

Hoắc Vi Vũ ném giấy vào bồn cầu, giật nước, bình thản ra khỏi toilet.

Bảo vệ lo lắng nhìn tứ phía, nhíu mày: "Tiêu rồi, không biết cháy ở đâu?"

"Vậy tôi đi trước." Hoắc Vi Vũ quyến rũ nói, đi ra cửa, ngồi trên xe, đeo kính đen, hờ hững nhìn Cố Thị qua cửa kính.

Một đám người chạy ra, trong số đó có Cố Kiều Tuyết vẻ mặt hốt hoảng. Cô ta nhanh chóng chạy về phía bãi đỗ xe.

Hoắc Vi Vũ nhoẻn miệng cười, mở cửa bước xuống, lười biếng dựa vào cửa xe, liếc xéo Cố Kiều Tuyết: "Phó tổng Giám đốc, bao giờ thì kí đơn từ chức cho tôi đây?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui