Ngải Độc


Ngải độcChap 2 Nào máu là máu, những giọt máu thấm đẫm vào tấm chăn trắng và từ từ nhỏ xuống đất.

Tôi hốt hoảng nhìn lên giường.

Mắt nó mở trừng trừng nhìn tôi.

Điều đáng sợ hơn là mắt nó chỉ là một màu trắng, mặt nó lạnh tanh, trắng dã, đơ ra nhìn.

Làm tôi có một cảm giác ớn lạnh.

Đôi mắt ấy như muốn moi hết nội tạng tôi ra.

Tôi cảm giác được một áp lực khổng lồ đè lên người, tôi quỵ xuống, cặp mắt nó đang nhìn tôi.

Tuy nó chỉ là một màu trắng nhưng tôi có cảm giác khoảng trắng dã ấy đang nhìn chăm chăm vào tôi.

Một tiếng động bỗng phát ra sau lưng tôi.

Là tiếng leng keng của một chiếc xe đẩy cứu thương đang chạy qua,nhưng tiếng động đã dừng ngay sau đó.

Dường như không ai thấy tôi, tôi cố gượng dậy và chạy ra ngoài.

Khi tới gần hành lang, tôi nghe thấy tiếng bước chân.


Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi lúc ấy.

Chị y tá! Có phải chị y tá không? Tiếng bước chân đến gần hơn, nó phát ra từ căn phòng cuối dãy.

Căn phòng đấy vẫn sáng đèn.

Có một người đang bước tới gần, ánh đèn vàng hắt ra từ trong phòng đủ để tôi nhìn thấy mặt của người đang bước tới.

Một cô gái trẻ mặc đồ y tá tay cầm một tờ khai thuốc.

- May mà gặp được chị, bạn tôi, nó lạ lắm, người của nó đang chảy ra rất nhiều máu - tôi nói với chị y tá với một giọng hổn hển do còn sốc.

Chị y tá theo lời nói của tôi cũng vội bước vào phòng.

Vẫn sợ cái ánh mắt trắng dã ấy nên tôi không dám bước vào.

Đợi vài giây sau tôi mới theo chị y tá bước vào phòng.

- Bạn anh vẫn chưa tỉnh dậy mà? Anh nhìn xem - cô y tá ngạc nhiên hỏi.

Ôi ! Thật kỳ lạ ! Vũng máu trên sàn đâu? Đôi mắt trắng dã đâu? Những thứ kỳ quái ấy đâu hết rồi? Tôi bước tới gần giường thằng Minh, nó vẫn nằm im, mặt vẫn nhăn nhó.

Gặp ma rồi ! Thật sự gặp rồi ! Tôi trân trân nhìn nó, hai mắt nhòa đi như sắp khóc.

- Anh lần đầu đi thăm bệnh phải không? Chắc là áp lực quá nên sinh ảo giác thôi - chị y tá nói bằng giọng nhẹ bổng.

Tôi vẫn chưa hoàn hồn về thằng Minh.

Thật tình tôi không mê tín nhưng vẫn cúng kiếng và xem số.

Thầy đã nói tôi có tướng phú quý, sau này lớn lên không làm sếp thì cũng làm những ngành nghề cao quý khác làm rạng danh cả nhà tướng.

Tôi còn là tướng phú quý làm gì cũng thành công.

Ôi ! Đúng là những lời nịnh bợ.

Bây giờ tôi chả làm sếp hay tướng gì cả, giờ tôi chỉ là một người nhân viên bình thường.

Nhà tôi phải làm công việc văn phòng tầm thường này và hoàn toàn không thành công được như ông ta nói.

Tôi thở dài, ngẩn mặt lên nhìn chị y tá.


Chị ta đang đứng sắp sếp các đơn khai thuốc.

Tôi không nhìn rõ mặt, cái dáng người nhỏ nhắn, đôi tay trắng thon thả, nhìn kỹ một chút thấy trên ngực áo có đeo một tấm thẻ tên: Thu Thanh.

Chị y tá ngẩng mặt lên, đưa cho tôi một cốc nước rồi nói: - Anh uống đi cho khỏe rồi trông tiếp bạn anh.

Có lẽ một lúc nữa anh ấy mới tỉnh.

- Vâng, tôi cảm ơn.

Tôi vội đỡ lấy cốc nước, rồi hớp lấy một ngụm.

Nhưng bất chợt, khi nước chạm tới đầu lưỡi, một cảm giác tanh nồng xộc lên tận não, thứ cảm giác lờ lợ ngay đầu lưỡi làm tôi chỉ muốn ói ra.

Cổ họng tôi nghẹn cứng, tôi cố kìm vào để không nôn ra đấy.

Đặt ly nước xuống bàn tôi nắm chặt hai tay, gượng nuốt hết những gì trong miệng.

Mất vài giây định thần, tôi quay sang định nói vài câu với chị y tá nhưng không thấy chị ấy đâu nữa.

Trong phòng giờ chỉ còn tôi với cái thằng đang nằm trên giường đấy.

Cánh cửa đóng hờ, chị y tá đã rời đi lúc nào không hay.

Có lẽ chị đã rời đi lúc tôi đang uống nước.

Minh chợt ho vài cái, những suy nghĩ mơ hồ của tôi bị đánh tan.

Tất cả là tại thằng trời đánh này, nó mà dậy chắc tôi đánh nó chết.


1 giờ 45 phút.

Tôi không biết bao giờ mới được thoát khỏi cái nơi quái quỷ này.

Đã gần 3 giờ, thằng Minh vẫn chưa tỉnh, tôi rất buồn ngủ nhưng tôi ko thể ngủ được.

Nhỡ đâu lúc tôi ngủ, nó lại chảy máu như khi nãy rồi chết thì sao.

Lúc tôi ngủ ai mà biết được chuyện gì xảy ra.

Những điều đó thúc giục tôi không được ngủ, dù chỉ là ngủ nhưng có thể có biết bao nhiêu chuyện xảy ra.

Năm lần bảy lượt, tôi gần như muốn gục xuống, suýt ngã cả xuống đất.

Cứ ngồi yên như này không phải là cách.

Tôi quyết định đi dạo bộ xung quanh một chút rồi quay về.

Tôi chọn mảnh sân trước khu Minh đang nằm để đi dạo để có thể có thể nhanh chóng quay lại khi nó tỉnh.Đi được một lúc, để ý xung quanh, tôi cứ có cảm giác ai đó đang quan sát tôi.

Tôi cố phớt lờ đi nhưng trực giác dường như mách bảo rằng tôi đang bị theo dõi.“Khải”.Tôi bỗng nghe tiếng Minh kêu tôi....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận