Có điều Lạc Hồ Vận sau một hồi như đang thầm quyết định, chợt đưa ra điều kiện: “Tôi muốn nói chuyện riêng với… Frederick tiểu thư.”
“Tuyệt đối không được.” Frederick Nhược Đông đáp ngay sau khi hắn ta dứt lời, hoàn toàn không có ý định bàn điều kiện gì hết.
Nhưng cũng không thể kích thích Lạc Hồ Vận, Trương Ý Nhi vỗ vào eo bụng Frederick Nhược Đông, cô lắc đầu: “Tin em được không? Hắn sẽ không làm hại em.”
“Tiểu Ý, đừng làm loạn, chuyện gì anh cũng có thể chiều theo em, riêng chuyện này là không được.”
“Nhược Đông.”
Hắn lắc đầu ngắt lời: “Không thương lượng gì hết.”
Lạc Hồ Vận bật cười một tràng dài, hắn ta không định ở đây cùng đám người này đôi co, hắn ta chỉ muốn cùng Trương Ý Nhi bàn chút chuyện.
Tiếc là cái tên con lai này quá phiền phức.
Phát hiện Lạc Hồ Vận đã hơi tức giận, Trương Ý Nhi nhìn hắn ta, hơi thở của cô không ổn định lắm, bật thốt: “Đình ca.”
Quái vật mới rục rịch ngóc dậy đã sựng lại, Lạc Hồ Vận nheo mắt quan sát cô chằm chằm, dường như đã rất lâu, rất lâu rồi hắn ta quên mất thì ra còn có người từng gọi hắn như vậy.
Có một lần, hắn về nơi vùng quê hẻo lánh ấy thăm cô, nói là thăm cũng đúng mà theo dõi cũng chẳng sai, dù là vì mục đích gì thì khi ấy hắn cũng không muốn tổn thương cô gái nhỏ.
Cô thấy hắn thì hai mắt lập tức lóe sáng, chạy vọt vào ôm lấy eo hắn, khi đó cô còn bé nên chỉ mới cao qua eo hắn một chút.
Hắn ghét khi tiếp xúc gần với bất kỳ ai, cũng ghét người khác chạm vào mình, chỉ duy em gái đã chết của hắn và Trương Linh là ngoại lệ.
Hắn thậm chí còn có chút mong mỏi cô sẽ ôm hắn lâu hơn.
Và hắn đã chủ động bế cô lên, ôm cô đi về phía ngôi nhà của cô.
Cô mang toàn bộ món ngon đã giấu đem ra cho hắn, cô gọi hắn là “Đình ca”.
Vô cùng thân thiết cũng vô cùng tự nhiên.
Cảm xúc của hắn hơi phức tạp, chợt hắn buột miệng hỏi: “Em gọi Lạc Dương là gì?” Lạc Dương chính Lạc Hồ Ưng.
Cô bé cong cong môi, cười khanh khách đáp giòn tan: “Dương ca ạ.”
Vừa nghe câu trả lời của cô, khuôn mặt hắn đã tối lại, có chút khó chịu khi hắn và Lạc Hồ Ưng đều ngang hàng nhau trong lòng Trương Linh.
Thời điểm ấy hắn không hiểu rằng thật ra hắn rất để tâm tới cô bé, hắn vốn cho rằng vì ở cô có bóng hình của Lạc Hồ Linh nhưng thực ra cả hai là hai cá thể khác biệt hoàn toàn.
Nhìn kỹ không hề có điểm nào giống.
Có chăng là đôi mắt của hai người đều sạch sẽ và thuần túy như nhau.
Mà lúc này cô lần nữa gọi cái tên thân mật ấy, hắn ta nhìn cô, chỉ nhìn duy nhất cô, chợt hắn hỏi: “Muốn đi thăm Tiểu Linh của tôi không?”
Trương Ý Nhi biết Tiểu Linh trong lời của hắn là ai, cô vuốt vuốt mu bàn tay của Frederick Nhược Đông như trấn an và dỗ dành, thấy ánh mắt như dao của hắn, cô cắn môi.
“Được không, Nhược Đông?” Cô ôm eo hắn cam đoan: “Em chắc chắn hắn sẽ không làm hại em.
Nếu hắn muốn hãm hại em sẽ không đợi đến bây giờ.
Hơn nữa trong hang động có nhiều người của chúng ta mà, hắn có chạy đằng trời cũng không thoát được.”
Frederick Nhược Đông không được thoải mái lắm, mặt mày hắn chưa lúc nào giãn ra kể từ lúc bước vào hang động này, hiện tại càng nhăn nhó hơn nhưng hắn vẫn tỉnh táo mà hiểu những điều cô nói, tuy vậy hắn vẫn không yên tâm.
Hắn nhìn sang Lạc Hồ Vận: “Chúng tôi sẽ theo sát, chớ giở trò.”
Thấy hắn ta cười cười nhún vai như thể không coi lời nói của Frederick Nhược Đông ra gì.
Sợ hai người này sinh chuyện Trương Ý Nhi vội cắt ngang: “Được rồi, để tôi nói chuyện cùng với anh ta một lúc.”
Khoảnh khắc nhìn thấy tủ kính có chút quen thuộc, Trương Ý Nhi sững sờ, không đợi cô hoàn hồn thì cổ tay bị hắn ta nắm chặt dẫn cô tới gần.
Bên trong không ai khác chính là xác của Lạc Hồ Linh, ngoại trừ da dẻ trắng bệch hơn người bình thường thì trông qua như thể cô ấy chỉ đang nằm ngủ.
Trương Ý Nhi đặt bàn tay mình lên tủ kính, cô cảm thấy giữa hai bọn họ không giống nhau, khuôn mặt hoàn toàn không trùng khớp, vậy Lạc Hồ Vận thấy cô và cô ấy giống ở điểm nào.
Trong hang động lạnh buốt, không chút độ ấm, cô im lặng, hắn ta cũng im lặng, chỉ là sau đó hắn khoác lên vai cô một chiếc áo choàng lông cừu.
Lạc Hồ Linh là điểm yếu của hắn, là ngọn nguồn mọi chuyện hắn đã làm.
Vậy thì cô sẽ đánh vào điểm yếu này.
“Anh không chạy trốn được pháp luật, dù cho hôm nay anh thoát được nhưng lưới trời lồng lộng, sẽ có ngày anh bị tóm vào tù.” Cô dừng lại, nâng mắt nhìn hắn ở bên kia tủ kính, hắn không nhìn cô chỉ một mực ngắm Lạc Hồ Linh.
Hai mắt cô hơi cay, cảm động vì tình yêu hắn đã dành cho một người con gái dù cho tình yêu đó biến thái và lệch lạc ra sao.
Cô nói: “Nếu không có anh ở đây, ai sẽ chăm sóc, lưu giữ thân xác cô ấy tồn tại vĩnh hằng đây.”
“Vậy ư?” Cuối cùng hắn cũng mở miệng, đùa đùa thật thật hắn hỏi: “Vậy em có cách nào không?”
Suy nghĩ của hắn không cùng tần số với người bình thường, cô rất sợ một lời nào đó của mình sẽ chạm vào ranh giới của hắn, vô tình kích động tới tâm tình của hắn, như vậy sẽ hỏng bét.
Nuốt khan, cô vẫn dán ánh mắt lên khuôn mặt ma chê quỷ hờn kia, kỳ lạ cô lại không thấy sợ chút nào, có lẽ là phần tình cảm trong quá khứ giữa cả hai.
“Hoắc Hạ không dính tới án mạng, càng không dính tới nhà rửa tội, tôi biết anh ta là người của anh, anh ta am hiểu y thuật, nếu đoán không nhầm thì thuật ướp xác này anh và anh ta đều là kẻ tám lạng người nửa cân.
Dù không còn anh thì vẫn còn anh ta nhưng…” Cô chạm ngón tay vào khung kính.
“Anh ta đã bị Frederick Nhược Đông tóm rồi.” Sau đó cô phát hiện biểu cảm trên khuôn mặt của hắn có chút thay đổi, hắn lẩm nhẩm trong miệng, cô không nghe rõ được, hình như là hắn đọc thần chú gì đó.
Sau một lúc hắn thu hồi lại toàn bộ sự khác thường của mình, tiếng cười khó nghe quanh quẩn tai cô, rất nhanh cô đã hiểu vừa rồi hắn làm gì.
“Frederick Nhược Đông quả thật nhanh tay.”
“Anh dùng thuật thôi miên với Hoắc Hạ?”.