Cặp bồ câu quen thuộc đánh được mùi của tiểu thiên sứ liền bay tới đậu trên cửa sổ, chúng cúc ** vài tiếng, cặp mắt tròn xoe ngó nghiêng một già một trẻ, ồ, là người đàn ông của tiểu thiên sứ, tuy nó sợ hãi đến run rẩy cả lông nhưng mà có anh yêu của nó ở đây rồi, nó tạm thời không sợ nữa, đứng đó canh chừng, ngắm nhìn tiểu thiên sứ còn mê mang trên giường bệnh.
Nó thầm nguyền rủa kẻ xấu đã làm hại tiểu thiên sứ tốt bụng.
Frederick Nhược Đông nghe tiếng bồ câu, hắn nhận ra cặp bồ câu này, đúng là bạn tốt của vợ hắn mà, cô vừa tới đây chúng đã có mặt rồi.
Hiếm khi hắn dùng thái độ tốt lành với chúng.
Còn ấu trĩ mà hỏi: “Có muốn đi cùng cô ấy không?” Hắn nghĩ nếu có vật cưng sủng chơi đùa cùng cô có lẽ cô sẽ vui vẻ hơn.
Càng nghĩ càng có lý.
Liếc mắt vừa ngó một cái, cặp bồ câu đã vỗ cánh hốt hoảng bay mất tăm.
Frederick Nhược Đông không còn gì để nói, coi như hắn chưa hỏi gì đi.
Sự xuất hiện của cặp bồ câu khiến hắn nhớ đến sủng vật của mình, cầm điện thoại gọi cho Lion: “Ngài Fred.”
“Ngày mai mang Deri đến bệnh viện trung tâm đi.”
“Deri liệu có làm loạn không ạ?” Lion còn sợ quỷ chim đại bàng nguy hiểm kia huống chi người bình thường, quan trọng là hắn sợ Deri sẽ làm tổn thương Trương Ý Nhi.
Cô nàng đố yếu ớt như vậy, còn cực kỳ nhát gan, đoán chừng vừa tỉnh lại thấy Deri bị dọa đến ngất lần nữa thì lớn chuyện.
Frederick Nhược Đông vuốt ve mu bàn tay của thiếu nữ, hắn không đổi ý định: “Deri không làm hại ai đâu.
Mang tới đây.”
Lion nhận lệnh.
Đêm xuống, khí nóng vẫn không hạ, rèm cửa lung lay theo gợn gió mùa hè mang chút hơi ẩm ùa vào căn phòng được phủ một lớp đèn vàng.
Tiếng lạch cạch gõ bàn phím liên tục không ngắt quãng.
Mi mắt người con gái run run rồi chầm chậm hé mở, đợi một lúc khi đã quen với ánh sáng nhu hòa trong phòng, cô nương theo âm thanh gõ bàn phím, thấy người đàn ông đeo gọng kính trắng ngồi dựa lưng ở sô pha.
Vài sợi tóc bạch kim hơi dài rũ xuống hàng mày rậm, đôi mắt hắn tập trung vào màn hình laptop sáng trưng, ánh sáng ấm áp tắm trên khuôn mặt yêu nghiệt càng tô điểm thêm đường nét vô thực.
Trong âm thanh lạch cạch, lạch cạch không đều chợt lẫn vào giọng nói yếu ớt của người con gái: “Nhược Đông.” Như một công tắc vừa nhấn tắt, âm thanh gõ phím dừng lại ngay tức thì.
Frederick Nhược Đông tưởng mình nghe nhầm, khoảnh khắc hắn nâng mắt, cái nhìn của cả hai giao quyện vào nhau, cổ họng hắn thắt lại, như một con robot đứng bật dậy chạy nhanh đến giường bệnh, lại máy móc nhấn vào chuông.
“Em tỉnh rồi?” Hắn ngồi bên giường, nhìn cô không chớp mắt, muốn ôm cô vào ngực nhưng vừa nâng tay đã vội rụt lại, sợ chạm phải vết thương trên người cô.
Trương Ý Nhi gật đầu: “Em hôn mê bao lâu rồi?”
“Một ngày.” Hắn đáp, ngay lúc này bác sĩ đẩy cửa đi vào.
Đợi khi ông ta kiểm tra xong, báo cáo rằng cô đã hoàn toàn ổn, dưỡng thương nửa tháng là bình thường trở lại.
Cánh cửa khép chặt, Frederick Nhược Đông đỡ cô ngồi dậy, vuốt tóc cô thật nhẹ: “Em ăn chút cháo nhé?” Anh đã dặn dì Ngô nấu cháo, hiện tại đang trên đường mang tới đây.
Trương Ý Nhi dạ.
Cô rất mệt, không muốn nói chuyện nhiều cũng không muốn cử động.
Để Frederick Nhược Đông ôm ấp một lúc, khi cô sắp rơi vào cơn mê ngủ thì dì Ngô mang cháo đến.
Frederick Nhược Đông đút cô ăn nửa chén cháo, cô lắc đầu.
“Em muốn ngủ ạ.”
Hắn ừm một tiếng, hôn lên trán cô: “Ngủ ngon.”
Chỉnh lại chăn mền cẩn thận cho cô, lại hôn yêu lên má cô một cái nữa mới trở về sô pha tiếp tục công việc.
Đã có kết quả.
Mai An Yên.
Cô ả này đã bị tóm vào tù rồi nhưng còn chưa biết sợ, xem ra cô ta muốn tự hủy hoại cả gia tộc của mình đây.
Vậy thì hắn sẽ toại nguyện cô ta.
Một góc nào đó tại bệnh viện, Đan Đan đang nói chuyện với Mạc Chính Thiên.
“Phu nhân đã tỉnh lại.” Kể từ khi Frederick Nhược Đông chính thức công bố Trương Ý Nhi là chủ mẫu tương lai của dòng họ Frederick, bọn họ đã thay đổi cách xưng hô, duy chỉ có Tiểu Trì không hiểu sao luôn quên tuốt vấn đề này.
Hiện tại bọn họ đều đã quen thuộc khi gọi cô là phu nhân rồi.
Mạc Chính Thiên đang ngồi trên sàn, lưng dựa vào ghế sô pha, xung quanh y có vô số chai rượu lớn nhỏ, đủ loại, khắp gian phòng đều nồng nặc mùi rượu không ngửi nổi.
“Đan Đan? Giúp tôi được không? Tôi muốn thăm cô ấy?”
“Ngài Fred…”
Y lắc đầu gầm lên: “Tôi mặc kệ, tôi chỉ muốn nhìn thấy cô ấy.”
Kết thúc cuộc gọi, Đan Đan nhìn chằm chằm màn hình tối đen, không rõ nghĩ gì mà trông cô rất sầu muộn, cũng đau khổ.
Nhìn bóng lưng cao gầy, mảnh mai ngoại trừ cô đơn chỉ có đơn côi.
Khai Tâm gãi đầu, vốn định đi tìm cô cùng Lion đến quán vỉa hè nào đó nhậu, nhưng nhìn cái vẻ chẳng còn gì luyến tiếc của cô, anh ta chán nản xoay lưng, nghe bảo phu nhân đã tỉnh rồi, muốn đi thăm một chút có điều ngài Fred bảo đừng tới.
Thế thì anh ta còn ngu ngốc đi làm phiền mới lạ.
Vụ tai nạn kia đã giải quyết xong, anh ta đã theo lời căn dặn của ngài Fred tạm thời không đưa chứng cứ cho cảnh sát, điều này chứng tỏ ngài ấy muốn trừng phạt ngầm Mai An Yên và nhà họ Mai.
Đêm nay chắc chắn rất dài, cũng sẽ là đêm tồn tại cuối cùng của nhà họ Mai.
Ngày hôm sau, tiếng chim hót líu ríu bên bên ngoài ô cửa, từng tia nắng thẹn thùng lọt vào trong phòng bệnh, đắp trên da thịt nõn nà của một nam một nữ đang ôm nhau ngủ.
Trương Ý Nhi bị đánh thức bởi tiếng chim bồ câu không ngừng cúc **, như thể một cái đồng hồ báo thư di động thuộc sở hữu của mình.
Nhìn rõ là cặp bồ câu quen thuộc, cô mỉm cười, cảm giác hôm nay là một ngày tuyệt vời.
“Chào buổi sáng hai đứa.” Nơi eo bụng được một bàn tay siết lại, cô nghiêng đầu, bốn mắt giao hòa, yêu thương dạt dào bắn tứ tung.
Hơi thở ấm êm phả vào mặt, Trương Ý Nhi nhếch môi, duỗi ngón chạm vào mũi hắn: “Chào buổi sáng.”.