Cơm còn chưa kịp ăn thì Tiểu Bạch liền nhận được điện thoại, để lại hai người ngồi đối mặt với nhau. Rất ít tình huống đối mặt như thế, Hứa Tử Ngư không biết nên nói gì.
“Thật ra thì lúc tôi nghe Viên Viên nói, thì liền đoán được là cô.”
“Vậy anh còn?”
“Bữa đó tôi trông thấy cô, tôi đã cảm thấy cô rất quen mặt. Nếu như không ngại, tôi hy vọng chúng ta có thể tìm hiểu lẫn nhau một chút.”
Hứa Tử Ngư nhìn người đàn ông trước mặt, gương mặt của anh tràn ngập nụ cười, lúc nói chuyện vẫn nhìn cô, khiến cô cảm thấy mặt của mình có chút nóng. Người đàn ông như vậy, nếu làm quen cũng không đến nỗi tệ. Cô cười cười, vươn tay:
“Xin chào, tôi tên là Hứa Tử Ngư. Phi tử ngư yên tử ngư chi nhạc ngư, Hứa Tử Ngư.”
Cô vốn nghĩ rằng làm bác sĩ sẽ không thú vị và tẻ nhạt, ai ngờ vị bác sĩ Đào Duy Hiên này cũng là ngoại lệ. Từ điện ảnh, âm nhạc đến truyện tranh và sách bán chạy, mọi thứ anh đều biết một chút. Thậm chí bọn họ còn nhắc đến vấn đề tốc độ thời gi¬an 2012 của Tiểu Bạch. Hứa Tử Ngư không khỏi cảm thán vị bác sĩ này thật đúng là khác người, khó trách cùng với Tiểu Bạch là người một nhà.
Mặc dù chỉ tiếp xúc mấy tiếng đồng hồ, nhưng ở chung một chỗ với Đào Duy Hiên mà nói, cô cảm thấy rất thoải mái rất tự nhiên, giống như bạn bè quen thân thiết vậy. Cho nên khi xe dừng lại ở chung cư, anh hỏi cô sau này có thể thường xuyên gặp mặt hay không, Hứa Tử Ngư liền đồng ý. Đào Duy Hiên mở cửa xe thuận tay nắm lấy tay của cô, cô mặt mo không có tiền đồ liền đỏ lên, vội vội vàng vàng rụt tay về mà nói: “Tôi phải đi lên nhà.”
“Ừh.” Đào Duy Hiên nhìn tư thái của cô, không khỏi cười nói: “Em ở lầu năm phải không?”
“Ah, làm sao anh biết?”
“Hôm trước đưa em trở về, anh có đứng ở dưới nhìn em đi lên lầu. Đi cẩn thận một chút, anh ở dưới đây, có chuyện gì thì gọi anh.”
“Không có chuyện gì đâu, chung cư này rất an toàn, hằng ngày đều đi về như vậy.” Hứa Tử Ngư nhìn anh, sau đó phất tay một cái: “Hôm nào gặp lại.”
“Hứa Tử Ngư.” Đào Duy Hiên mỉm cười nhìn cô.
“Cái gì?”
“Không có gì. Mau lên lầu đi, chờ em lên đến nhà anh sẽ đi.”
“Ừh.” Cô vẫy tay tạm biệt, sau đó xoay người đi.
Đào Duy Hiên dựa người vào đầu xe, nhìn thấy đèn ở tầng một sáng, đến đèn lầu hai sáng lên, cuối cùng là đèn của lầu năm sáng, cô mở cửa sổ nhà mình ra. Hứa Tử Ngư từ trên cao vẫy vẫy với anh.
Anh cười vẫy tay lại với cô, sau đó đưa tay lên làm động tác gọi điện thoại, rồi xoay người bước vào trong xe. Xe khởi động rời đi.
Hứa Tử Ngư rót một chén nước ngồi vào ghế sa-lon, thầm nghĩ mình nên chọn người đàn ông tốt để yêu.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Sáng sớm Hứa Tử Ngư bước vào phòng làm việc, liền nhìn thấy bó Cúc Châu Phi màu cam đặt trên bàn làm việc của mình. Tiểu Bạch quỷ dị nhìn cô nháy mắt, không cần phải nói, nhất định chính là của Đào Duy Hiên.
Kể từ ngày xem mắt đó về sau, bọn họ có hẹn gặp mặt mấy lần, Hứa Tử Ngư cảm thấy anh rất tốt. Mặc dù loại tình cảm này không mãnh liệt bằng loại tình yêu muốn sống muốn chết mà cô dành cho Thích Uy thời đại học, nhưng loại này khiến cô cảm thấy ấm áp và thoải mái. Khi còn bé, cô vẫn luôn không tin tà, cho nên mới đem chính mình đụng chảy máu sức đầu mẻ trán. Nhưng hiện tại, cô dần dần cảm thấy mẹ nói không sai, khi lớn tuổi, nên theo đuổi thực tế và cuộc sống an ổn. Huống chi Đào Duy Hiên là một người đàn ông tốt như vậy, thật không còn gì để lo lắng.
Điện thoại di động của cô vang lên, cô cầm điện thoại lên nhìn Tiểu Bạch một cái, chắc chắn là cái tên gián điệp này đã lén đi mật báo tin rồi đây. Tiểu Bạch le lưỡi một cái, vội vàng vùi đầu vào trong máy vi tính.
“Có thích không?”
“Rất thích, cám ơn anh, Duy Hiên.”
“Ha ha. Tối nay có rảnh không cùng nhau ăn cơm được chứ?”
“Hôm nay không được rồi..., hình như.” Hứa Tử Ngư lấy tay nghịch cánh hoa, thầm nghĩ tên phản bội Tiểu Bạch này, ngay cả việc cô thích hoa Cúc Châu Phi cũng đem nói cho anh biết.
“Có chuyện àh?”
“Đúng vậy, bạn của em là Bạch Hinh cuối tuần này sẽ kết hôn, em có nhận lời làm phù dâu cho cô ấy. Tối nay phải đến nhà cô ấy.”
“Vậy àh, thật đáng tiếc. Vậy hôm khác mình đi cũng được, anh có một món quà muốn tặng cho em.”
“Sao, tặng quà gì thế?”
“Bí mật.”
“Anh này!”
Đầu dây bên kia truyền vào tiếng cười trầm thấp, khiến cho cô nhớ tới dáng vẻ mỉm cười của anh, bản thân mình cũng không khỏi mà nở nụ cười.
Tất cả ở trước mắt cô giống như đang nằm mơ vậy, Hứa Tử Ngư cũng cảm thấy có chút chột dạ. Đã một lần trải qua chuyện của Thích Uy, trong những năm này cô chỉ muốn tìm một người đàn ông bình thường cùng nhau sống qua ngày. Thật sự cô nghĩ không ra, một người đàn ông với gia thế tốt như vậy, tướng mạo nhân phẩm và công việc của Đào Duy Hiên đều tốt, tại sao lại thích một người như cô chứ?
Cô cũng vịnh vào lý do mà Tiểu Bạch nói, chuyện tình cảm không có nhiều lý do như vậy. Anh vẫn đối với cô một lòng như cũ, cảm thấy trên người anh có một loại cảm giác rất quen thuộc? Hứa Tử Ngư tự giễu cợt chính bản thân mình, từ sau khi trải qua chuyện đó, cô có thể sống sót đã là một chuyện rất tốt rồi, những chuyện khác thì có gì là quan trọng chứ.