Đêm trước hôm diễn ra lễ cưới của Bạch Hinh một ngày, Hứa Tử Ngư ở nhà cô ấy nghỉ ngơi, hai người tán gẫu nhắc đến những chuyện thời cấp 3, cảm thán thời gian như trôi qua thật nhanh, hồng nhan mau già. (ý nói người đẹp mau già.)
Nhắc đến năm đó, Bạch Hinh cùng Chu Tấn An bọn họ bốn người rất sớm đã chụm thành một nhóm, không thể không nhắc đến sự kiện chòm Sao Sư Tử Mưa Sao Băng của năm đó.
Rạng sáng ngày 18 tháng 11 năm ấy, cô học lớp mười một, mưa sao băng của chòm Sao Sư Tử xuất hiện trong phạm vi Trung Quốc. Năm đó Hứa Tử Ngư đang trong thời kỳ mới lớn kích động cùng nổi loạn, lại yêu thích theo đuổi sáng tác văn chương lãng mạn, tự khoe với cả lớp mình là nữ nhà văn trẻ tuổi chính tông. Cho nên màn mưa sao băng hoành tráng như vậy, nữ tác giả văn học có thể bỏ qua sao? Không thể đâu. Vì vậy cô nghĩ cách rủ rê bạn tốt Bạch Hinh, với cô bắt đầu bàn kế hoạch bí mật đi xem mưa sao băng một cách thuận lợi.
Hứa Tử Ngư đang đeo đuổi những chuyện lãng mạn này nên cũng rất có kiên nhẫn. Là người phụ nữ mang chòm sao Thiên Bình lý trí và tình cảm cùng tồn tại một chỗ, thích văn nghệ là chưa đủ, mà còn muốn đem lý tưởng văn nghệ thực hiện đâu ra đó. Cô đem toàn bộ sự kiện cùng địa điểm liên quan đến việc quan sát Mưa Sao Băng viết thành một bản hành trình hướng dẫn, chi tiết nào là mấy giờ cùng thời điểm nào thì leo lên cái bồn cầu sau đó trèo qua cái cửa sổ đã mở chốt sẵn, điểm kiên nhẫn này khiến cho Bạch Hinh nghẹn họng nhìn cô trân trối.
Sau khi đợi lớp tự học của buổi tối kết thúc, hai người lén lén chạy vào toilet nữ ở lầu hai, đợi cho đến khi tất cả giáo viên đều đã tắt hết đèn, đợi thầy phụ trách đi khóa cổng chính lại, hai người mới lặng lẽ chạy về phòng học. Một ngày trước khi thực hiện kế hoạch, Hứa Tử Ngư đi ngủ còn sớm hơn gà đến lớp có muộn một chút, nhờ chiến sĩ thi đua là chị Tiểu Trần mượn chìa khóa của thầy giáo, giờ đây cô kích động đến nỗi hai tay đều run rẩy, tra mãi mới mở được cửa phòng học ra.
Hai người hưng phấn đi vào trong phòng học tối thui, đi trong liền tùy tiện mà ngồi lên một cái bàn trong phòng học. Hai người phụ nữ ở chung một chỗ thì thú tiêu vui lớn nhất chính là tám chuyện, họ vừa mới ngồi xuống đã liền mở hết công suất các đề tài ra mà tám, nào là nói về mối quan hệ của người nào đó với ai đó không tốt, ai cứ thích đâm thọc ai.., người nào đó thích trai đẹp trong trường học. . . . . . Cho dù hai người đã cực kỳ tám chuyện đi chăng nữa nhưng lại không quá rõ ràng về chuyến đi này, sau khi đã tám hết chuyện của người khác rồi mà thời gian vẫn còn khá dài, đây cũng chính là thời điểm để khảo nghiệm hữu nghị giữa bạn bè với nhau. Vì vậy họ nổi hứng tám chuyện của chính bản thân mình, tám đến nỗi Hứa Tử Ngư kể chuyện hồi mình học tiểu học thầm mến qua những trai đẹp nào cô cũng đều nói ra, cuối cùng thời gian mong chờ cũng đến.
Mắt nhìn thấy thời gian cũng đã gần đến rồi, hai cô từ trong lớp học đi ra, dự định đi vào nhà vệ sinh nam, trong đó Tử Ngư đã để sẵn một cái ghế nhỏ ở bên cạnh cửa sổ rồi. Mới vừa đi tới hành lang liền nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa, ánh đèn pin từ cửa kiếng bên ngoài chiếu quanh hành lang, khiến hai cô bị dọa sợ đến gần chết.
“Ai ở đó vậy?” Thầy một tiếng, hai người sợ hãi vội vàng chạy về phía trước. Phía sau ánh đèn pin không ngừng chiếu sáng, cửa toi¬let nam được mở ra khi hai cô vừa đến được cái cửa sổ, cho là lần này mình chết chắc rồi, ai ngờ giọng nói của thầy phụ trách lại càng ngày càng xa, thầy đi về phía bên kia rồi.
“Ai da, ở đây nè. . . . . .” Một giọng nói khác từ ngoài cửa sổ truyền đến, khiến cho hai cô bất ngờ bị dọa sợ đến dựng cả tóc gáy, các loại hình ảnh nào là cương thi ngàn năm cho đến ma quỷ trong phim ảnh đều cùng nhau xuất hiện trong đầu. Trong lúc hai người đang kinh sợ cùng ôm lấy nhau, trong lòng đang suy tính xem tình huống hiện tại có nên la lên hay không, thì ô cửa sổ dần dần lộ ra một cái đầu người.
“Ưmh . . . .Ưmh ưmh. . . . . .” Hứa Tử Ngư cận thị bị Bạch Hinh bịt miệng, nên tiếng kêu của cô bưng bít ở trong miệng, cô ấy nhỏ giọng hỏi: “Có phải là Chu Tấn An không?”
“Bạch Hinh. . . . . . Là mình, hai người mau trèo ra đây đi, Tống Lương Thần đã dụ thầy phụ trách đi rồi, tình huống hiện tại rất nguy hiểm nha!” Chu Tấn An dùng tay mở cửa sổ, trong không khí rét lạnh của tháng 11 giọng nói của cậu ta có chút run run, trong gió mang theo chút hương vị hơi ngổn ngang. Không thèm ngồi đó nói nhảm nữa, hai người cầm lấy cái ghế nhỏ, mở cửa sổ ra từng người từng người một leo ra ngoài.