Buổi chiều tháng 4, Tống Lương Thần dẫn theo Steven, người bạn tốt cùng gầy dựng sự nghiệp với anh ở nước Mĩ đến nhà chơi.
Vừa mở cửa ra, liền trông thấy một cô gái mặc bộ đồng phục học sinh với hai bím tóc từ trên lầu nhảy chân sáo từ từ bước xuống: “Chú, chú đã về rồi!”
Khóe miệng của Tống Lương Thần nhất thời giãn ra.
Nữ sinh thấy trai đẹp vào nhà cùng với Tống Lương Thần cho nên cũng hơi sửng sốt một chút, bước đi của cô cũng đổi thành uyển chuyển hơn, liền chạy tới kéo lấy cánh tay của Tống Lương Thần lại, xấu hổ đưa đầu quan sát người đàn ông bên cạnh. Diện mạo tuy có chút giống Take¬nouchi Yu¬ta¬ka, nhưng mà ngũ quan của người này thô hơn một chút, rất có khí khái của đàn ông. Đặc biệt nước da màu đồng được phơi bày ra ngoài, mặc áo vest màu đen, không thắt cà vạt, hai cái nút áo trên cùng không gài lại mà mở phanh ra, cơ ngực hấp dẫn mơ hồ lộ ra, vóc dáng của người đàn ông này so với Tống Lương Thần cũng xấp xỉ không phân cao thấp, đúng lúc anh ta cũng nhìn cô mà mỉm cười.
Chậc chậc, trai đẹp nha. . . . . .
“Nhìn cái gì vậy?” Tống Lương Thần đưa tay kéo lỗ tai của cô, làm bộ muốn cô đàng hoàng lại một chút.
“Tống, đây là cháu gái của cậu sao?” Người đàn ông nói tiếng Trung không được lưu loát cho lắm, rất hứng thú nhìn cô bé nữ sinh này. Nữ sinh cũng không đợi Tống Lương Thần trả lời liền hỏi: “Chú, đây là ai vậy?”
Tống Lương Thần không nói gì. Nữ sinh lại kéo cánh tay của anh mà lắc lắc, bộ đồng phục học sinh này làm sao chịu đựng được bộ ngực 72C vừa mới cai sữa cho con chứ, mắt của Tống Lương Thần cũng muốn hoa lên. Kéo tay của cô ra, cố nặn ra một nụ cười đồng thời cắn răng nghiến lợi nói: “Ngoan, đi lên lầu trước đi.”
“Ah!” Hứa Tử Ngư mím môi, sau đó kéo tay của anh mà nói: “Qua đây.”
Tống Lương Thần nghiêng đầu, cô nhón chân lên áp sát lỗ tai của anh mà nói: “Thế nào, em mặc bộ đồng phục học sinh này có được không, hắc hắc.”
“Hứa Tử Ngư, mau đi lên lầu ngay cho tôi!” Tống Lương Thần cắn răng nghiến lợi trả lời một câu, lại cảm thấy giọng nói của mình có chút nặng, cho nên lại ho một tiếng sau đó bổ sung: “Ngoan đi, nghe lời chú.”
“Thôi chú qua bên kia bàn công việc trước.” Khóe miệng của Tống Lương Thần lại nặn ra một nụ cười. Nữ sinh mỉm cười hài lòng, quay người bỏ chạy lên lầu.
Kể từ khi cuốn sách tiểu thuyết “nhật ký mang thai bảo bảo” của cô sau hai lần xuất bản, lượng tiêu thụ đột phá đến hơn 10 nghìn, sau khi đã kiếm đủ nước mắt của bạn đọc đại chúng rồi, Hứa Tử Ngư đã nghiêm túc suy nghĩ, định từ chức ở nhà làm một tác giả chuyên chức. Trải qua kinh nghiệm lần trước cô cũng hoàn toàn tỉnh ngộ, thì ra công việc trước đây không phải là sở trường của cô, nay đổi thành ngôn tình hiện đại mới đúng sở trường của cô.
Hiện tại trên web¬site của họ cũng đang lưu hành viết thể loại trùng sinh, quân nhân, thầy trò . . . . Hứa Tử Ngư suy nghĩ dù gì mình cũng vẫn còn đang ở độ tuổi thanh xuân, chi bằng nắm lấy cơ hội và thời gian này ra tay với thể loại truyện tình yêu thầy trò, đợi đến khi lớn tuổi thì chuyển qua trùng sinh. Vì muốn tìm cảm giác học sinh, cho nên hai hôm trước Hứa Tử Ngư đã đặt hai bộ đồng phục học sinh. Hôm nay hàng mới vừa gi¬ao đến, vốn dĩ cô định cho Tống Lương Thần một bất ngờ, ai ngờ đâu lại xuất hiện vị khách không mời, cao hứng biến thành kinh sợ.
Ở lầu dưới, trong phòng làm việc, Steven có chút hăng hái hỏi thăm: “Tống, cháu gái của cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
Tống Lương Thần vuốt vuốt cái trán rồi nói: “20.”
“Chả trách.” Steven nói: “Không nghĩ tới con gái Trung Quốc lại xinh đẹp như vậy, xem ra mình phải kiếm một cô gái Trung Quốc để bầu bạn thôi!”
Tống Lương Thần không lên tiếng.
Steven nhìn qua chỗ Tống Lương Thần, nhỏ giọng nói: “Cháu gái của cậu vẫn còn đang đi học sao?”
Tống Lương Thần nhìn Steven rồi nói: “Cháu gái của tôi đã có bạn trai rồi, Steven, lúc nãy cậu nói là lần này người bên Thiên Sứ cho người đến đây đầu tư khảo sát một hạng mục, kết quả như thế nào rồi?”
Steven buông tay ra, bày tỏ không được lý tưởng lắm, sau đó lại nói: “Con gái Trung Quốc đã có bạn trai thì còn có thể tiếp nhận theo đuổi của người đàn ông khác nữa không?”
Tống Lương Thần làm bộ suy tư một chút, sau đó quả quyết trả lời: “Không thể.”
“Oh!” Steven đáng tiếc cảm khái một tiếng, nhưng cũng chưa từ bỏ ý định: “Cháu gái của cậu có muốn ra nước ngoài du học hay không?”
Tống Lương Thần miễn cưỡng cười cười rồi nói: “Không có, cô ấy lập chí tại Trung Quốc, muốn đi học để đền đáp tổ quốc.”
“Amazing!” Steven thở dài nói, trong mắt lóe ra ánh sáng sáng quắc. Amazing cái đầu cậu á! Tống Lương Thần hận không thể một cước đạp anh ta văng ra ngoài.
Steven là một người đàn ông tiêu chuẩn của Hương Tiêu, tuy bề ngoài da vàng mắt đen trông rất giống với thanh niên châu Á, nhưng trên thực tế gia đình của anh ta là di dân đến nước Mĩ sống từ thời nhà Thanh rồi, tư tưởng trong đầu cũng đã bị phương Tây hóa cả rồi. Nhưng không hiểu sao anh ta lại vô số lần nói qua với Tống Lương Thần, là anh ta nhất định phải tìm một cô gái Trung Quốc xinh đẹp và ưu nhã để yêu và kết hôn, trong lòng Tống Lương Thần vẫn nghi ngờ anh ta sẽ thích cô gái loại hình gì đó, nhưng cuối cùng hôm nay cũng đã hiểu được khẩu vị của anh ta rồi.
Năm đó Steven và Tống Lương Thần là học cùng một thầy ra, quan hệ của hai người ở trong trường học cũng không tệ. Sau đó hai người cùng với mấy người bạn bắt tay cùng nhau tạo dựng sự nghiệp, công đầu cũng là từ Steven, nhờ có đeo bám dai dẳng gia tộc nhà Steven cho nên sau này mới có được thiên hạ Kim Dung đồ sộ như vậy.
Đáng tiếc về sau Steven không thể không đi thừa kế công ty của gia tộc, hai người mỗi người đều có sự nghiệp riêng của mình, đây cũng là lần đầu tiên hai người gặp lại nhau sau khi Tống Lương Thần về nước.
Tống Lương Thần muốn mời Steven đến quán ăn Triều Sán ăn cơm, ai ngờ hình tượng luôn luôn siêu sao của anh ta hình như mấy năm gần đây có chút xuống cấp, anh ta nhất định đòi ở lại Tống gia, anh ta nói muốn nếm thử những món ăn của gia đình Trung Quốc. Tống Lương Thần nhìn gương mặt có chút tiều tụy của anh ta, trong lòng Tống Lương Thần thầm mắng anh ta 18 000 lần, trong nhà của cậu có đến bốn năm người đầu bếp, muốn ăn món Trung Quốc chẳng lẽ không nấu nổi sao, không lẽ cơm của nhà tôi ngon hơn cơm nhà cậu à? Thật là trời tạo nghiệp chướng, nhưng vì tự gây nghiệt nên không thể sống, mới vừa rồi tại sao mình lại phối hợp với cô nhóc chết tiệt kia chứ, như thế quá tốt rồi, coi như là dẫn sói về nhà.
Hứa Tử Ngư đi xem người bạn nhỏ Tống Thiên Thiên một chút, mấy ngày nay người bạn nhỏ này mới cai sữa cho nên tâm tình có chút không tốt, trước khi Tống Lương Thần về nó còn khóc một trận, nhưng khóc thì cứ khóc đi, mẹ ruột Hứa Tử Ngư ở bên cạnh chỉ nhìn mà không dỗ, cậu chỉ biết khóc đến mệt, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là ủy khuất lật người mà ngủ. Cái miệng nhỏ nhắn bây giờ còn chu chu ra, Hứa Tử Ngư rón rén vuốt gương mặt mềm mại mà nhỏ nhắn của cậu, hôn lên một cái rồi ra khỏi phòng.
Tống Lương Thần vẫn còn ở dưới lầu nói chuyện với Take¬nouchi Yu¬ta¬ka gì đó, dáng dấp của người đàn ông này cũng có chút đặc điểm, cô suy nghĩ xem có nên đưa hình tượng này vào làm tổng giám đốc trong bộ tiểu thuyết của cô hay không đây? Ai da đã lâu rồi cô không có đi học, không biết hiện tại nữ sinh đang thích làn da trắng noãn của Nhật Hàn hay làn da nâu mạnh mẽ của Âu Mĩ đây, Hứa Tử Ngư rất thất vọng, suy nghĩ hay là lên Thiên Độ tìm mấy nữ sinh trung học hỏi thăm ý kiến một chút.
Hứa Tử Ngư miệng đang ngậm cây kẹo vừa lên mạng, vào xem hình trai đẹp đứng trong Top 100 của một trường cao đẳng, chợt nghe tiếng động vang lên ở cửa phòng, quay đầu nhìn lại, thì ra là Tống Lương Thần đi vào.
“Chú ơi đến . . . . . .” Hứa Tử Ngư xoay người, định nhiệt tình ngoắc tay gọi anh lại gần, thì liền bị Tống Lương Thần xông tới với vẻ mặt bừng bừng khí thế nhấn chìm mất rồi.
“Hứa Tử Ngư, em lại muốn tạo phản!” Tống Lương Thần đi tới kéo cô đứng dậy, nhìn cô mặc bộ đồng phục học sinh trên người, nếu như không nói ra chắc cũng không ai nghĩ cô đã là mẹ của một đứa nhỏ rồi.
“Ai tạo phản chứ, người ta muốn viết tiểu thuyết thầy trò, cho nên tìm một chút cảm hứng thôi.” Hứa Tử Ngư lấy cây kẹo ra lau miệng nói: “Em cũng không biết bạn của anh lại đến nhà chơi.”
“Em!” Tống Lương Thần đang tức giận nhìn thấy cô như thế cũng không tức giận nổi nữa, bất đắc dĩ đưa tay lên chỉ vào trán của cô mà nói: “Mau đi thay ra đi, lát nữa còn phải xuống ăn cơm với người ta nữa đó.”
“Sao? Em còn chưa có mặc đã mà, hay là anh và bạn anh ăn trước đi, em viết xong thì xuống ăn sau?”
“Nói bậy, sao lại không xuống ăn cơm chứ, ngoan nào, mau thay quần áo rồi đi xuống dưới.” Tống Lương Thần quét mắt nhìn bộ y phục của cô từ trên xuống dưới, sau đó ho một tiếng rồi xoay mặt đi.
“Ah ~” Hứa Tử Ngư thấy giọng nói của anh có chút mềm, cô lập tức hếch mũi lên, kéo lấy cánh tay của anh sau đó liền bắt đầu nhõng nhẽo: “Chú Tống, chú thấy cháu mặc bộ đồng phục này có giống học sinh hay không, giống không vậy? Cháu mới tìm được một chút cảm giác của học sinh thôi, chú phối hợp thêm một chút nữa có được hay không?” Cô đang cố ý sao? Hai con thỏ nhỏ không ngừng cọ xát vào cánh tay của chú Tống, làm như vậy sẽ khiến cho Hor¬mone của anh xông thẳng lên đỉnh đầu, anh liền bế cô lên, nhìn chung quanh một lần sau đó xoay người đặt cô lên trên ghế sa-lon.
Anh chợt phát ra ánh mắt vừa lạnh lùng vừa đói khát, trong nháy mắt khiến trái tim nai tơ của cô đập loạn, Tống Lương Thần cúi người xuống, bàn tay của anh luồn xuống làn váy ngắn xếp ly của cô, dịu dàng xoa lấy phần dưới, giọng nói khàn khàn giống như cát đá ma luyện vậy: “Ăn mặc như vậy, là muốn quyến rũ anh phải không?”
Dứt lời liền ôm lấy hông của cô áp sát vào người của mình, đến nơi kết hợp với đường cong, có một nơi cô cảm nhận rất là rõ ràng. Trong nháy mắt Hứa Tử Ngư liền hiểu ý tứ của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn không thể khống chế được mà đỏ lên, sau đó anh thuận thế ôm lấy cổ của cô, đầu gối bên chân phải xấu xa nhẹ nhàng cọ vào, năng tầm mắt lên rồi nói: “Đúng vậy thì sao nào?” Ánh mắt thanh thuần của cô mang theo một tia mê hoặc, khiến đầu óc của Tống Lương Thần cũng ong ong lên theo, anh thở mạnh một hơi sau đó cúi người hôn lên môi của cô, nếm lấy vị ngọt của kẹo trên môi. Tay của anh càng ra sức hơn nữa, Hứa Tử Ngư như con mèo nhỏ khẽ rên lên một tiếng, ngọn lửa nhỏ của Tống Lương Thần lập tức dâng lên đến đỉnh đầu. Đầu lưỡi của anh định cạy hàm răng của cô ra để lưỡi quấn quít, nhưng lại nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên, một giọng nói truyền vào: “Tống, cậu ở trong đây sao?”
Trong lòng của Tống Lương Thần đang không biết nên dùng tiếng Anh hay tiếng Trung để mắng người đến quấy rối đây, hơi thở hổn hển đem Hứa Tử Ngư kéo ra, anh giúp cô chỉnh lại váy áo rồi nói: “Tôi ở trong đây, chờ chút.”
Hứa Tử Ngư xấu bụng cười cười nhìn anh, cầm lấy cây kẹo ngồi về bên máy vi tính.
Tống Lương Thần mở cửa phòng, Steven vẻ mặt tươi cười nhìn chung quanh phòng một lượt, sau khi đã tìm được mục tiêu liền quên mất chuyện lúc nãy, nhìn về phía Hứa Tử Ngư mà nói: “Chào, tôi là bạn rất thân của Tống Lương Thần, cô có thể gọi tôi là Steven, còn tên tiếng Trung Quốc là Thôi Hạo Nhiên.”
“Ah, chào chú Thôi.” Hứa Tử Ngư xoay người lại khéo léo lên tiếng chào, chú ý thấy Tống Lương Thần đang che mặt, một bộ dạng cực kỳ khó coi, le lưỡi một cái xoay người tiếp tục xem máy vi tính.
“Thì ra là Tống tiểu thư thích loại đàn ông như vậy?” Steven xích lại gần máy vi tính một chút, nhìn từng tấm ảnh trai đẹp trắng trẻo trên màn hình lướt qua, anh ta nói tiếp: “Đàn ông như vậy không đáng tin, vẫn là có chút nam tính thì tương đối đáng tin hơn.” Dứt lời còn ra sức khoe khoang cơ ngực của mình, để cho Hứa Tử Ngư chú ý đến tư vị đàn ông mạnh mẽ của mình.
Rốc cuộc Hứa Tử Ngư cũng đã hiểu rõ sự không thoải mái của Tống Lương Thần là từ đâu tới rồi, xoay người đứng dậy chạy đến bên cạnh Tống Lương Thần mà nói: “Chú, chú, chú có ngửi thấy mùi gì hay không vậy? Sao lại hun đến chỗ cháu khiến cháu ngồi cũng không yên!”
Tống Lương Thần ôm lấy tay sau đó dựa lưng vào trên lưng so¬fa, đưa tay vuốt vuốt tóc của cô, giống như trưởng bối đối đãi với hậu bối vậy . . . . Giọng nói hòa ái: “Mùi vị gì thế?”
Hứa Tử Ngư thấy diễn xuất của anh tinh xảo như vậy, không khỏi khe khẽ cười trộm một chút, sau đó nghiêm chỉnh nói: “Mùi dấm đo, mùi vị rất nồng nha.” Vừa nói một bên còn dùng tay phẩy phẩy trước lỗ mũi nữa.
Tống Lương Thần: “. . . . . .”
“Mùi đó có lẽ là ở phòng bếp bay lên đó, chị giúp việc đang nấu cơm.” Steven đối với tiếng Trung cũng không hiểu xâu xa cho lắm, lanh chanh giải mối nghi ngờ của Hứa Tử Ngư, lại chẳng biết xấu hổ tiến tới bên ghế so¬fa, ngồi ở vị trí với khoảng cách rất gần với Hứa Tử Ngư mà nói: “Tôi và chú của cô tuy là bạn bè, nhưng tuổi của tôi và cô cũng không chênh lệch bao nhiêu, cô cứ gọi tên của tôi là được, bạn bè đều gọi tôi là Steven.”
“Không được nha . . . . Ở Trung Quốc chúng tôi không thể gọi như vậy được, đối với trưởng bối phải dùng tôn xưng, đúng không chú?” Hứa Tử Ngư nịnh hót nhìn Tống Lương Thần một chút, Tống Lương Thần bí ẩn gật đầu một cái, bàn tay cũng không biến sắc ôm lấy hông của cô, để cô cách mình gần một chút.
Tống Lương Thần cùng cô đều là đứng ở sau lưng ghế so¬fa, Steven nói chuyện cũng phí chút sức mà nghiêng người, nhưng cũng nhìn không ra động tác của Tống Lương Thần, anh ta còn suy nghĩ quan hệ của hai chú cháu này quả là không tệ, có nên xuống tay với đứa cháu gái dễ thương này của Tống Lương Thần hay không đây.
Tống Lương Thần làm sao có thể để cho anh ta lại gần xuống tay với Hứa Tử Ngư chứ, tay của Tống Lương Thần đang bận đặt ở trên thân của Hứa Tử Ngư.
Vô tình tiếng gọi của chị giúp việc đã cứu vãn Steven, bởi vì ánh mắt của Tống Lương Thần nhìn anh ta cũng không có chút thuận mắt nào, đang suy nghĩ xem nên ném anh ta ra khỏi đây bằng cửa sổ hay là một phát từ cửa lớn đá anh ta xuống lầu dưới. Steven nghe tiếng gọi của chị giúp việc nên tinh thần lập tức tỉnh táo lại, đứng dậy đi tới bên cạnh bọn họ nói: “Bữa cơm gia đình mà tôi mong đợi cũng đã đến!”
Gân xanh trên trán của Tống Lương Thần đang không ngừng co quắp, hiện tại anh càng muốn biến tên này thành một món ăn ngon để nếm thử một chút, thí dụ như làm món canh Steven chẳng hạn.
Lúc ăn cơm, Hứa Tử Ngư ngồi bên cạnh Tống Lương Thần, Steven thì ngồi ở đối diện, chị giúp việc hiểu ý của Tống Lương Thần, cho nên chỉ làm mấy món ăn đơn giản mà thôi, nhìn qua nhìn lại cũng đều là trứng sốt cà chua, đậu cô-ve xào gì gì đó. Ý của Tống Lương Thần là, chẳng phải anh ta muốn ăn cơm gia đình sao, hôm nay sẽ để cho anh ta ăn những món ăn gia đình.
Steven rất nhiệt tình nếm thử vài miếng, lập tức nói với Tống Lương Thần: “Mấy món này rất ngon, ở nhà tôi cũng chưa bao giờ ăn qua.” Hứa Tử Ngư phù một tiếng không nhịn được liền bật cười, một lần nữa Tống Lương Thần ngưng nghẹn im lặng.
Bề ngoài lịch sự anh tuấn của Steven quả đúng là một lợi thế, vì tuổi tác của anh ta cũng gần với Hứa Tử Ngư hơn, thỉnh thoảng cũng nói ra những câu nói đang được lưu hành, nhưng đáng tiếc không biết anh ta học tiếng Trung của ai, mà dùng từ địa phương đều hoàn toàn không đúng, thí dụ như khi nếm một miếng đậu hũ trứng, anh ta lập tức giơ ngón tay cái lên, hướng về phía chị giúp việc mà nói: “Khen ngợi a hôn. . . . . .” Hứa Tử Ngư ngồi tại chỗ mà cười sặc sụa.
Ăn cơm xong, đồng học Steven còn muốn nương nhờ phòng khách chưa chịu đi, hỏi thăm tình hình học hành của Hứa Tử Ngư. Hứa Tử Ngư cân nhắc đem kịch bản mà cô suy nghĩ ra nói với anh ta, thuận thế đem kịch bản nữ chủ trường học cùng tình hình học tập nói ra, đây cũng là một loại phương thức mà tác giả rất thường hay dùng, Hứa Tử Ngư cũng không cảm thấy cái gì, nhưng vừa nhìn sang Tống Lương Thần, cô liền thấy trên đỉnh đầu đó đang có một đám mây đen rất to, chắc là sắp tới sẽ có mưa và giông rồi đây.