Tô Khê Hạc bế con gái, Pamela bế con trai.
Họ cùng tới Ireland để dự hôn lễ của Baren và Cẩm Linh.
- Có thứ này em muốn trả lại anh.
Cẩm Linh đưa cho Tô Khê Hạc một hộp nhỏ.
Anh mở ra, thấy tấm sec năm nào vẫn còn phẳng phiu.
Anh cười buồn, không nói gì rồi đóng hộp lại.
***
Pamela nhìn Baren cười một cái.
Ý cười chúc phúc, nét cười rạng rỡ.
Cô cầm tay con trai khua khua lên như để chúc mừng.
Tô Khê Hạc đứng cạnh nựng nựng con gái, anh thấy Cẩm Linh nhìn mình.
Anh gật đầu, đối phương cười rất đẹp, rồi dứt khoát nhìn lên phía trước, sánh bước cùng chú rể của mình.
" Thân thể em, chỗ nào anh cũng từng quen thuộc.
Chỉ tiếc là, người bên em đến hết đời không phải là anh".
Cẩm Linh xúc động nói với Baren, chỉ đủ hai người nghe thấy:
- Em từng là cô gái chưa từng được tặng một bó hoa, chưa từng được tạo niềm vui bất ngờ, chưa từng được ai che chở, chưa từng được cảm giác là tất cả và duy nhất của ai.
Em cũng chưa từng lừa dối hay phản bội, luôn hết lòng với người khác.
Em nhận lại là sự bị bỏ rơi một mình.
Anh nói em là thiên thần của anh, anh tạo ra thiên đường cho em.
Anh nói làm gì có thiên thần nào sống trong địa ngục đâu.
Khi đó, em cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác là tất cả và ngoại lệ của một người.
Có lẽ hạnh phúc cuối cùng mà chúng ta mong đợi nhất, là cùng người mình yêu sớm sớm chiều chiều bên nhau, mãi mãi trọn đời hạnh phúc.
Dù hơi muộn một chút, nhưng em muốn nói làm em yêu anh nhiều lắm.
Trước đây Cẩm Linh đau khổ vì một người, giờ lại mỉm cười khi thấy tin nhắn anhyeuem của một người khác.
Mọi chuyện rồi cũng trôi vào dĩ vãng, cô sẽ còn thương, còn yêu, vì trái tim cô vẫn còn đập.
Chỉ là dành cho người xứng đáng hơn.
Có một câu nói thế này.
"Trong tình yêu có hai loại hối tiếc.
Một là bạn yêu rất nghiêm túc nhưng phát hiện đối phương không đáng.
Loại còn lại là lúc yêu không chân thành, lúc mất đi mới phát hiện đối phương mới là người thực sự đáng để yêu.
Nhưng có một loại hối tiếc nữa, đó là cả hai còn động tâm, cuối cùng lại không thể bên nhau"
Sau buổi lễ, Baren đứng cạnh Tô Khê Hạc.
Cảm ơn!Về chuyện gì?Về Linh.
Nhờ anh mà tôi có được cô ấy.Vậy thì hãy trân trọng nhé.
Đừng tệ như tôi.Tô Khê Hạc vỗ vỗ vai Baren, rồi nâng một ly rượu chúc mừng cho chú rề.
Bên này, Pamela bế Dật Lạc, Cẩm Linh bế Duật Vân.
Con trai giống mẹ!Ừm, thằng nhóc bị thiên vị lắm vì Khê Hạc bế em gái nhiều hơn.Cậu bé nhìn Cẩm Linh cười rất đáng yêu.
Toi bong muon co mot dia qua.Nhả vía cho cô nè.
Baren làm bố chắc cũng cưng con cái lắm.Cô cũng biết "nhả vía" sao?Cẩm Linh bật cười, Pamela nhìn cô.
Tuy cô là người đã dậy anh ấy trưởng thành nhưng tôi lại là người hưởng thành quả.
Tôi không rõ chính xác chuyện gì, nhưng tôi cảm nhận được anh ấy đã khiến cô tổn thương.
Mong rằng Baren sẽ làm tốt hơn anh ấy nhiều lần.
Chúc hai người đầu bạc răng long.Um, hai người cũng vậy nhé.Hai người phụ nữ, một người là quá khứ, một người là hiện tại của Tô Khê Hạc.
Giờ ai cũng có một gia đình riêng.
Tô Khê Hạc nói là làm, tới viện để thắt ống thật.
Pamela ghi nhận sự hi sinh của chồng, tình cảm vợ chồng tiến thêm một bước.
Không lâu sau đó, Cẩm Linh xin vía thành công, thuận lợi sinh cho Baren một bé trai kháu khỉnh.