Tô Khê Hạc tới nơi, thấy cả căn hộ im ẳng, cũng nửa đêm rồi, anh đoán Cẩm Linh đã ngủ.
Anh ngồi ở phòng khách, khui một chai rượu rồi chậm rãi nâng ly thưởng thức.
Cẩm Linh đi ra ngoài uống nước, giật mình nhìn thấy kim chủ đang ở đây.
Anh tới khi nào vậy?Vừa tới.Cô chẳng biết hỏi gì nữa, chỉ bèn nói nhỏ:
- Nếu cần gì thì gọi em.
Anh không đáp, chỉ nhìn cô rồi lại uống.
Cẩm Linh sợ làm phiền, cô cầm ly nước rồi nhanh chóng về phòng mình.
Cửa chưa kịp đóng, Tô Khê Hạc đã đi vào.
Cô hơi hốt hoảng, vì anh không vào phòng cô bao giờ.
Mọi lần đến anh cũng nghỉ ở phòng khác.
- Có chuyện gì sao?
Tô Khê Hạc nhìn cô chăm chăm rồi yết hầu rung động một cái.
Cẩm Linh cảm nhận được sự khác thường, bèn lí nhí.
- Anh có ở lại không, em ...chuẩn bị chăn gối mới cho anh.
Anh vẫn không đáp, rồi ngay lập tức lao vào hôn cô.
Cẩm Linh sợ hãi nhắc nhở: •
- Hợp đồng...!không phải như thể này.
Tô Khê Hạc không dừng lại, tới khi chiếc áo ngủ của Cẩm Linh chuẩn bị bị giật tung ra thì bỗng anh lại bất động.
Anh lặng lẽ đi ra ngoài và về phòng mình.
Sau đó đứng dưới vòi nước lạnh cả tiếng đồng hồ.
Cẩm Linh bị sốc, cô sợ tới mức còn chốt cửa mới dám lên giường ngủ.
Nhưng cả đêm ấy chẳng ai ngủ được.
Sáng sớm hôm sau, cô đi ra ngoài cứ ngỡ kim chủ đi rồi.
Cô ghé qua phòng đúng lúc anh đi ra, cả hai chạm mặt làm Cẩm Linh lúng túng
- Xin lối.
Anh luôn cụt ngủn như vậy, đến xin lỗi cũng kiệm lời.
Cô khẽ gật đầu.
Cô cho rằng do anh uống rượu nên không tỉnh táo.
Nếu anh đã chủ động xin lỗi thì người được bao nuôi như cô cũng nên biết điều.
Anh lướt qua người cô lạnh lùng, được ba bước thì cả người đồ rầm.
Tô Khê Hạc vết thương mới đỡ chứ chưa khỏi, lại uống rượu và tắm nước lạnh lâu nên cơ thể chống đỡ không nổi.
Bác sỹ quen thuộc được điều đến thăm khám, xong xuôi Cẩm Linh mới dám thở phào.
Anh được truyền nước, mắt lim dim có vẻ như đang ngủ.
Cô đứng ở xa xa nhìn, quả thực cô không dám ở gần anh.
Ở anh có gì đó lạnh nhạt, hờ hững, lại cả chút khó gần và đáng sợ.
Nhưng sự đẹp trai thì không thể phủ nhận.
Mặt góc cạnh, sống mũi thẳng, khí chất lại đậm sự sát phạt, chỉ cần liếc một cái cũng làm người đối diện e dè.
Cẩm Linh rón rén khép cửa ra ngoài.
Cô đọc sách ở phòng khách nhưng cứ 15 phút lại ngó qua người trong phòng.
Tới chiều anh mới tỉnh dậy, câu đầu tiên nói là:
- Sắp tới ở đây dưỡng thương.
Nói như nào thì đúng là như vậy.
Tô Khê Hạc không về Tô gia.
Sau đêm qua, anh bỗng muốn ở nơi này, để có thể nhìn cô gái ấy bất cứ lúc nào.
Cẩm Linh cũng chu đáo chăm sóc anh, cơm ngày 3 bữa bổ dưỡng không món nào trùng nhau.
Và tuyệt đối không làm phiền.
Lúc ăn cơm cô cũng không ăn cùng, mà chỉ dọn lên mâm, đợi anh ăn xong về phòng thì cô mới ra ngoài ăn phần của mình.
Ở chung một không gian nhưng mỗi người mang một thế giới nhỏ của riêng mình.
- Điều tra cô ấy cho tôi!
Châu Thâm nhận được lệnh của Tô Khê Hạc, cũng không ngạc nhiên cho lắm.
Đương nhiên cậu chủ sẽ điều tra
Vân Sam rồi.
Cô ấy sống lù lù, còn làm việc cho đối thủ, lại dám chĩa cả súng vào cậu.
Châu Thâm dù gì cũng từng vào sinh ra tử với Vân Sam bao phen khi làm việc ở Tô Giới.
Thể mà cô ấy phũ phàng trở mặt như vậy, ai mà cam cho được.