Tô Khê Hạc bực dọc lái xe về căn hộ áp mái.
Đang là chập tối, Cẩm Linh đang chuẩn bị nấu ăn.
Thấy người tới, cô đi ra cầm lấy áo khoác ngoài của anh rồi treo lên.
- Anh có ăn cơm ở đây không? Em sẽ nấu...
Tô Khê Hạc trầm ngâm nhìn cô chẳm chăm, ánh mắt có chút đáng sợ.
- Cẩm Linh!
Lần đầu kim chủ gọi tên mình, cô gái có chút lo lắng.
- Nếu anh không ở lại thì em không nấu ....
Anh cất bước tới áp sát người Cẩm Linh, rồi đưa tay vén tóc cô ra sau, ánh mắt thay đổi hoàn toàn, nhìn cô trìu mến đến lạ.
Sau nửa tháng chăm sóc cho Tô Khê Hạc, Cẩm Linh có chút động lòng với anh.
Anh không hề đụng chạm gì cô nữa, lời xin lỗi cũng nói ra, còn hỏi cô có đồng ý làm người của anh không.
Chứ chưa từng ràng buộc hay cưỡng ép cô phải phục tùng.
Tô Khê Hạc ôm cô vào lòng, Cẩm Linh sững người nhưng hai tay không dám đáp lại.
Có chuyện gì sao?Toi muon em!Anh gọi cô là "em", giọng nói thâm tình khác với vẻ lạnh nhạt dửng dưng suốt mấy năm qua.
Từ sau khi gặp lại Vân Sam, Tô Khê Hạc không đoái hoài gì mấy cô gái ở những căn hộ kia.
Anh chỉ duy nhất tới nơi này.
- Hạc?
Cầm Linh cũng lần đầu dám gọi anh như vậy.
Sao?Anh có tình cảm với em không?Điều đó có quan trọng không?Cẩm Linh gật đầu.
Anh đáp:
Có!Nên anh mới muốn em? Không chỉ là thỏa mãn nhu cầu.
Tôi không thiếu người để thỏa mãn nhu cầu.Vậy là lâu nay anh dung túng em?Là coi trọng em.Nói ra lời này, Khê Hạc cũng không biết mình thực sự có coi trọng Cẩm Linh không, hay là vì coi trọng Vân Sam mà lầm tưởng với Cẩm Linh cũng thế.
Cẩm Linh mắt long lanh nhìn anh, Khê Hạc cúi người, anh không hồn môi cô như lần trước, mà lại hôn cổ.
Cô được anh bế ngang người về phòng, là phòng anh chứ không phải phòng cô.
Lic dau rat nhe nhang, เล็ท ดล่น cua Cam Linh nen co co s.
Den khi pha bo duc su ngan cach, Khe Hac nhu bien
thành người khác, mạnh bạo và điên cuồng chiếm tiện nghi của đối phương khiến cô đau điếng.
Cô hồn hền lại
nhan nho cau xin.
- Em đau, xin anhh!
Khê Hạc cười khó hiểu, không những không nhẹ hơn mà còn khiến Cẩm Linh ngất ngay dưới thân mình.
Khi cô tỉnh lại, thấy mình đang được truyền nước, trên người vẫn không mặc gì.
Bên ngoài, Châu Thâm đang nói chuyện với cậu chủ.
Cậu Hạc, lần này hơi quá đáng rồi đấy.
Dù gì người ta cũng là phụ nữ, cậu như này là vùi hoa dập liễu.Là do cô ấy yêu đuổi chịu không nổi.Châu Thâm thở dài rời đi.
Theo cậu chủ đã lâu, cậu không lạ gì đám nhân tình của Khê Hạc.
Nhưng lần đầu tới mức làm người ta ngất xỉu và phải điều bác sỹ tới thể này.
Rõ ràng giữ tận 2 năm, nay để Vân Sam lọt mất mà đàn áp người khác.
Vẫn là Châu Thâm có chút xót xa cho Cẩm Linh.
Ngay khi nhìn thấy cô, cậu cũng ngạc nhiên khi thấy hình bóng
cua Van Sam loang thoang hien hนัน.
Tô Khê Hạc đi vào phòng thấy Cẩm Linh đang ôm chăn ngồi dậy, nhìn thấy anh cô co dúm người run lên.
- Xin lỗi, tôi làm hơi mạnh.
Rồi anh đi tới ôm cô, tay vuốt vuốt mái tóc như thể quan tâm người mình yêu vậy.
- Khi đó anh nghĩ gì?
Cẩm Linh dựa vào ngực anh mà hỏi.
Em hi vọng tôi nghĩ gì?...Em hi vọng mình không hối hận.
Khê Hạc cong môi cười, cô không biết anh cười.
Nếu lúc này nhìn thấy anh cười như vậy, có lẽ cô đã hối hận ngay lập tức.