Tô Sa tỉnh dậy xiêu vẹo đi vào nhà tắm.
Nhìn mình trong gương, cô mở to mắt, nghiêng bên nọ, lại nghiêng cổ bên kia.
- Tên khốn này
Cô nghiên răng hùng hổ đi ra ngoài tìm thủ phạm.
- Tinh Kính Đằnggggggg.
Tinh Kính Đằng đang ôm con trai, Vân Sam và Lại Dục Triết nhìn theo nơi phát ra tiếng gầm gào.
Tô Sa sượng trân khi thấy có cả người khác.
Bèn đi chậm lại, bất giác đưa tay lên cổ
- Tôi không điếc mà em phải lớn tiếng.
-...
Tu Kiệt tót ra khỏi người bố, rồi được mẹ bế lên.
Mẹ ơi mẹ bị thương này, có đau không ạ?Đó không phải vết thương, là bố đánh dấu lên mẹ con.Vân Sam há hốc nhìn Tinh Kính Đằng, Lại Dục Triết tỏ ý hơi lố.
- Flex I6 lieu qua!
Tô Sa đỏ mặt tía tai bế con rời đi, không quên liếc xéo một cái.
- Cậu thử flex cho tôi xem! Độc thân sao mà hiểu được :))))
Lại Dục Triết bó tay không nói nổi lão đại của mình, nhưng ánh mắt lại lướt qua phía Vân Sam bên cạnh.
Lúc đầu Lại Dục Triết cũng không biết Vân Sam từng làm việc cho Tô Khê Hạc.
Cô cũng không hề đề cập tới quá khứ của mình.
Hồi bên Anh, Lại Dục Triết khi bàn bạc làm ăn cùng đối tác đã tình cờ gặp cô.
Khi ấy cô chỉ là một nhân viên dọn dẹp hiện trường các vụ làm ăn, cụ thể là dùng chất hóa học để tẩy sạch vết máu, chất cấm nhằm tránh cảnh sát điều tra được.
Sau đó, anh lại gặp cô làm nhân viên ở tiệm cafe.
Rõ ràng là bí ẩn, ngày làm bưng bê, đêm đi dọn hiện trường.
Anh để ý cô, sau vài lần ngỏ ý thì chiêu mộ cô về làm cho Tinh Kính Đằng.
Đến hôm biết được Tô Khê Hạc là chủ cũ của Vân Sam thì cô cũng ậm ừ nói qua một chút.
Sau vụ cô bị bám đuôi,
Lại Dục Triết đã đề cô ở tạm nhà mình.
Đến Tô Khê Hạc còn bị thu hút, thì Lại Dục Triết cũng không tránh khỏi.
Anh thích cô, nhưng cô chỉ coi anh như cộng sự.
Họ làm việc cho Tinh Kính Đằng rất ăn ý, chỉ cần nhìn mắt nhau mà không cần nói nhiều.
Nghe ngóng được gì chưa?Rồi, nghe nói Tô Sa âm thầm tước quyền của mẹ.
Thế nên mới có việc hôm qua.Còn Pavot?Van chua ve nuic.Tinh Kính Đằng gõ nhẹ tay lên thành ghế, mỉm cười rồi nói:
Nay không có gì gấp thì đừng gọi tôi.
Tôi bận trông con.
Vợ ốm!VỢ?Lại Dục Triết nhăn nhó nhìn dáng vẻ tưng tửng của lão đại.
Từ khi gặp lại người phụ nữ kia đính kèm một đứa nhỏ,
Tinh Kính Đằng thay đổi thấy rõ.
Vừa về phòng, Tinh Kính Đằng đã hỏi:
- Thấy khỏe hơn chưa?
Cô nghiến răng nhìn:
Anh lại lợi dụng tôi?Đâu có lợi dụng? Đêm qua em còn nói thoải mái nữa.
Có lẽ vận động khiến em ra mồ hôi nên nhanh khỏi ốm hơn đó.Anhhh....Tô Sa định văng tục thì bụp miệng tem tém lại vì con trai đang trố mắt nhìn.
Mẹ ơi, sao mẹ chẳng dịu dàng với bố gì cảThế nào mới là dịu dàng?Như mợ Miêu Miêu ấy, gọi cậu Tử Du là anh ơi, chồng ơi ý.
Chứ mẹ đừng trừng mắt nữa, đáng sợ lắm.Tinh Kính Đằng đứng cười, Tô Sa bất lực đứng lên đi ra ngoài.
Em đi đầu?Ăn!Cô đói rã rời, ra ngoài thấy đồ ăn được để sẵn đậy cẩn thận trên bàn.
Tùy tiện lấy một mẩu bánh rồi ăn tạm, giờ ban ngày cô mới nhìn kĩ không gian nơi này.
Xa xỉ!
Tô Sa được gọi là nhà giàu từ trứng nước nhưng không khỏi xuýt xoa với sự xa xỉ ở đây.
Rốt cuộc Tinh Kính Đằng đã làm cái quần què gì mà có được như hôm nay?
Thấy anh đang nhìn mình, cô hơi nghẹn vẫn cố hắng giọng.
Anh không đi làm đi, ở đây nhìn tôi làm gì, ăn cũng mất ngon.Em hiểu mà phải không?Hiều gì?Đàn ông không đầu tư thời gian vào người họ không yêu.Yêu?
Tô Sa nghe xong thì ho sù sụ, anh nhẹ nhàng đưa cô cốc nước, rồi vỗ nhẹ lưng cô, cử chỉ dịu dàng hiếm thấy.