Tinh Kính Đằng nhìn đồng hổ, vừa lúc có hai người nữa tới nhập cuộc.
- Triết, Sam! Vào tiệc thôi.
Vân Sam và Lại Dục Triết mọi năm đều cùng Tinh Kính Đằng đón lễ.
Năm nay cứ ngỡ có Tô Tu Kiệt và Tô Sa ở đây họ sẽ không được gọi tới nữa, nên hai người tự hẹn nhau tính sẽ đi uống gì đó.
Không ngờ Tinh Kính Đằng vẫn luôn nhớ hai thân tín của mình.
Vân Sam ngơ ngác nhìn một nhóm người, bất giác lùi chân lại.
Đang định quay đầu đi ra thì Tinh Kính Đằng đã nhìn thấy và lên tiếng gọi.
Thấy cô vẫn đứng tại chỗ, Lại Dục Triết cầm tay Vân Sam tiến tới phòng ăn.
- Xin chào!
Mọi người đều đổ dồn ánh nhìn về hai người, đúng hơn là nhìn Vân Sam.
- Ngồi đi.
Tô Sa lên tiếng hóa giải không khí có phần gượng gạo này.
Tô Tử Du há hốc:
Chị Sam Sam? Có thật là chị không?Là tôi!|Vân Sam ngại ngùng đáp lại.
- Ảo thật đấy? Rồi sao chị có thể xuất hiện ở đây?
Cô nhìn Tô Khê Hạc rồi nhìn Tô Tử Du, trả lời đại khái.
- Chuyện dài lắm.
Do lần trước Châu Thâm đã dí súng vào Vân Sam nên Lại Dục Triết không muốn hai người ngồi cạnh nhau.
Cuối cùng thành ra Vân Sam ngồi giữa Tô Khê Hạc và Lại Dục Triết.
Cô ấy ngồi ngay ngắn im lặng, thậm chí không nhúc nhích, căng thẳng tới mức thở cũng hắt ra cực cần trọng và nhẹ bâng.
Trước bữa ăn, mọi người cùng cầm tay nhau để cầu nguyện.
Vân Sam thực sự không muốn, nhưng vẫn bị Tô Khê Hạc cầm tay rất chặt.
Và tay bên kia, Lại Dục Triết cũng nắm tay cô rất khăng khít.
Tô Khê Hạc cố tỏ ra điểm tĩnh.
Chiếc bàn ăn có thể xoay tròn, Vân Sam đưa đũa định gắp thức ăn thì chiếc bàn lại xoay qua làm cô không kịp.
Lại Dục Triết bên cạnh liền giữ lại, nhẹ nhàng gắp một gắp lớn đặt vào bát cho cô.
Vân Sam nhìn đối phương, mỉm cười một cái tỏ ý cảm ơn.
Tô Khê Hạc cũng để ý, muốn xoay bàn ăn lại để món đó dừng trước mặt Vân Sam.
Nhưng vẫn là chậm hơn Lại Dục Triết.
Nhìn cô ấy cười làm anh bức bối.
Nhân lúc tay Vân Sam đặt dưới đùi, anh đã chìa tay giữ lấy.
Vân Sam hơi hốt hoảng nhìn sang rất nhanh rồi lại nhìn ra giữa bàn ăn, tay cố rụt lại nhưng không được.
Mãi đến khi thấy rượu đã hết, cô bèn đột ngột đứng lên làm Tô Khê Hạc phải buông tay ra.
- Đề tôi lấy rượu.
Tinh Kính Đằng gật đầu, Vân Sam đã quá quen thuộc ở nơi này nên để cô ấy đi lấy rượu cũng ok.
Vân Sam không còn chắn giữa, Tô Khê Hạc lại càng nhìn rõ Lại Dục Triết hơn.
" Không đến nỗi"
Đó là cảm nhận của Tô Khê Hạc dành cho Lại Dục Triết.
Nhan sắc cũng ổn, lại là thân tín của Tinh Kính Đằng thì hẳn có năng lực.
Điều này lại càng khiến anh thêm ghen khi Vân Sam ở bên người như vậy.
Đến khi quay lại bàn ăn, Vân Sam luôn để tay trên bàn, tuyệt đối không để xuống chút nào nữa.
Rõ ràng là cự tuyệt đối phương mà.
Không khí trên bàn ăn khá trầm lắng.
Hầu như mọi quan tâm chỉ xoay quanh Tô Tu Kiệt.
Tô Sa vấn là vướng mắc với Tô Khê Hạc nên để ý em trai này hơn cả.
Khi Tu Kiệt đánh rơi thìa, cô cúi xuống nhặt giúp con trai đã vô tình thấy có bàn tay nọ nắm bàn tay kia.
"Thì ra là thế!"
Tô Sa như vỡ lẽ ra điều gì, lòng không vui mà còn lo lẳng.
Ai cũng được, cớ sao phải là Vân Sam?
Biết em trai có nhiều nhân tình, nhưng Tô Sa chưa thấy ánh mắt em mình nhìn ai phức tạp như nhìn Vân Sam lúc này.