sợ Tô Khê Hạc sẽ làm khó Cẩm Linh nên đã giữ cô chỗ mình.
Vì Cẩm Linh, ông trùm người Nga gác lại nhiều công việc để ở lại Anh Quốc.
Cẩm Linh không còn nói chuyện như trước nữa, cô trở nên trầm mặc và ủ rũ.
Baren còn chu đáo giúp cô bảo lưu việc học một thời gian.
Chẳng hiểu do thương cảm hay không, mà Baren lại động lòng với cô gái ấy.
- Ăn đi!
Anh gắp đồ ăn cho cô, cô không đáp, chỉ lặng lẽ ăn hết.
Gắp nhiều ăn nhiều, gắp ít ăn ít, không phàn nàn, không kháng cự.
- Sao anh tốt với tôi thế?
Co da clu toi ma.Nhưng anh cũng giúp tôi rồi mà.Tôi đã nói bất cứ khi nào cô cần, tôi sẽ giúp.
Đây là đang giúp cho trót.Ừ! Bạn gái anh có ghen không? Anh cứ ở đây mãi thế.Tôi không có bạn gái.Cẩm Linh hơi cười, nụ cười hiếm hoi từ khi cô được đưa từ chỗ Tô Khê Hạc về.
- Chắc tiêu chuẩn của anh cao lắm, nên chưa ai lọt vào mắt anh.
"....
- Anh giàu lắm nhỉ, còn quen Tô Khê Hạc nữa.
Vốn tò mò nhưng Baren ngại hỏi, nay Cẩm Linh lại chủ động nhắc tới.
Thì sao?Anh có nhân tình không?Nhân tình? Liên quan gì ở đây.Toi ting dudc To Khe Hac bao nuoi.
Toi tung la ngudi phu n thuoc so hlu cua anh ay.Baren hơi sững sờ, anh nghĩ cô là bạn gái cũ thôi, chứ nhân tình thì...!Mà cũng không lạ, vì những người như anh, hay Tô Khê Hạc thì chuyện này lại rất bình thường.
Anh buồng đũa, rồi lẩy khăn lau miệng, ung dung nói.
Ai cũng có quá khứ.
Không ai hoàn hảo cả.
Cô không cần mặc cảm.Tôi rất mặc cảm.
Ở trường có một đàn anh thích tôi, người ta có thành tích rất tốt, đẹp trai sáng lạn, tương lai rộng mở, gia đình gia giáo.
Tôi cũng ngưỡng mộ người ta.
Nhưng lại thấy bản thân trèo cao và không xứng.Tô Khê Hạc có vẻ vẫn muốn giữ cô, là cô bỏ anh ta trước?Anh nói thấy có người giống tôi.
Còn anh ấy thấy tôi giống người đó.
Thế nên tôi mới được bao nuôi như thể.Cô nói Vần Sam sao?Anh cũng biết à.
Đúng rồi đó, chúng tôi sao lại có thể giống nhau đến thế.
Thật nực cười, tôi chắc chắn chúng tôi không phải chị em đâu.
Vậy mà lại giống nhau được.
Kì lạ thật đấy!Cẩm Linh cười tới rung cả người, kiểu cười bất lực và đau đớn.
Baren cẩm tay Cẩm Linh xoa nhẹ, cô hơi sợ rụt tay lại, nhưng anh giữ rất chặt.
- Đề tôi dậy cô nhé.
Giữa người với người, không nhất thiết phải xứng hay không.
Chỉ có thích hợp hay không.
Bật lửa rẻ tiền cũng có thể đốt bao thuốc tiền triệu, bữa ăn đắt tiền cũng không thể thiếu bịch muối thông thường.
Cẩm Linh nhìn Baren chăm chú.
Có người nói yêu tôi, nhưng lại làm tôi thất vọng.
Người ấy thực ra không yêu nhưng giờ lại không buông, không trân trọng nhưng giờ lại không muốn đánh mất.
Thật tham lam, thật khiến người ta đau lòng.Cô sẽ gặp được người phù hợp.
Cô là chính cô.
Hiểu không? Khi cô trở nên khí chất và xinh đẹp, không phải cô dùng mĩ phẩm hay làm đẹp ở đầu, mà là cô đã trải qua một thời kì đen tối mà không phải ai cũng biết.
Cô có thể đi từ hồn nhiên ngây thơ đến vực sâu tổn thương và trở lại với sự lương thiện và sắc bén chọn lọc.
Không điều gì, không ai có thể thao túng, lợi dụng, hay làm tổn thương cô nữa.
Đó là lúc cô trở lại cuộc đời mới, thu hút may mắn, hạnh phúc, hấp dẫn những người có level cao hơn vào cuộc đời mình.
Linh, cô sẵn sàng chưa? Tôi tin cô sẽ làm được.Anh là bậc thầy nhỉ.
Anh không chỉ giỏi âm nhạc, mà còn giỏi khích lệ nữa đó.Cẩm Linh gỡ tay anh ra, ánh mắt sáng lên có chút nhẹ nhõm.
- Anh biết không? Không ai dậy tôi những điều như thể cả.
Tôi chỉ nghĩ đơn thuần rằng, sống tử tế, học giỏi giang, làm việc chăm chỉ rồi cuộc đời sẽ bình yên lặng gió.
Nghĩ lại thì thấy, đều là do tôi tự chọn.