Ngài Tổng Giám Đốc, Buổi Tối Gặp!

Editor: Cà Rốt

Beta: Thơ Thơ

Câu cuối cùng tuyệt đối là đùa giỡn.

Kỷ Ngôn Tâm nghe vậy bỗng nhiên bật cười lắc đầu nói: "Anh Bạch, nếu tôi vướng vào tin đồn yêu đương với anh thì chẳng phải là mỗi ngày tôi sẽ bị fans nữ của anh xâu xé sao? Buông tha tôi đi!"

"Có tôi ở đây, họ sẽ không làm gì được cô."

"Ưm, nhưng tôi không muốn tìm đường chết. Hơn nữa tôi rất thích thân phận nữ biên tập chương trình nổi tiếng trên mạng này, hoàn toàn thích hợp với tôi. Vừa có thể kiếm tiền vừa có không gian riêng và tự do cho bản thân. Cho nên anh không cần lên kế hoạch dụ dỗ tôi tiến vào giới giải trí. Tôi biết rõ tính cách của mình. Tôi không thích hợp để trở thành minh tinh."

"Trên thế giới này không có bất kỳ một người nào tuyệt đối thích hợp trở thành minh tinh. Thân phận của tôi cũng không nhất định là do tôi lựa chọn."

Trong lời nói của Bạch Ý Ca lộ ra vài phần bi thương.

Trong nháy mắt tiếp theo, ánh mắt anh ta nhìn về phía các fans xung quanh, nói sâu xa: "Cô có được không gian riêng và tự do mà tôi không có, có lẽ là tôi rất hâm mộ cô. Mà những người gọi là thật tình thích tôi cũng không phải là người đơn giản tốt bụng như thế."

"Vốn dĩ yêu thích không phải là tốt bụng nhưng tôi tin là sẽ có người tốt thôi."

Ngay lúc này, bỗng nhiên Kỷ Ngôn Tâm duỗi tay cầm tay Bạch Ý Ca, thấm thía nói: "Bạch Ý Ca, tôi không biết anh trải qua chuyện không tốt gì. Anh không nói thì tôi cũng không hỏi anh. Nhưng tôi nghĩ nên nói cho anh biết rằng cho dù trước kia anh đã gặp phải nhiều người xấu, anh cũng phải tin tưởng bên cạnh anh càng có nhiều người tốt hơn. Cho nên tôi tin tưởng những fans kia sẽ có người thật sự thích anh, đơn giản chỉ là vô cùng thích anh mà không có bất kỳ một ý nghĩa tham lam gì khác."

"Đó là cô không phân biệt ra lòng người tốt hay xấu."


"Các cô ấy cũng chỉ là fangirl của anh. Anh không cần phải phân biệt bọn họ tốt hay xấu. Dù sao thì họ cũng không xâm phạm đến thế giới của anh và cũng không có bất kỳ quan hệ gì với anh. Đây là lý do ngài Tưởng cho người bố trí nhiều bảo vệ bên cạnh anh như thế. Hơn nữa anh còn có tôi ở đây. Tôi sẽ không để cho bọn họ tới quá gần anh!"

Lúc nói chuyện, Kỷ Ngôn Tâm nhướng mày và nhếch miệng với một bộ dáng rất đáng yêu.

Phút chốc tròng mắt thâm trầm của Bạch Ý Ca xẹt qua một tia xúc động khác thường.

Anh không có cách nào phân biệt được là bởi vì vẻ tha thiết chân thành trong mắt Kỷ Ngôn Tâm quá nồng nhiệt hay lòng bàn tay cô cầm tay anh quá mức ấm áp.

Đột nhiên anh cảm thấy ấm áp trong lòng, ấm đến mức mọi điều đen tối xấu xa trong lòng đều bị xua tan đi.

"Kỷ Ngôn Tâm."

"Hả?"

"Như vậy cô phải bảo vệ tôi cho tốt."

"Không thành vấn đề!"

Sau một cái chớp mắt, Kỷ Ngôn Tâm mỉm cười xinh đẹp rồi gật đầu.

Ngay lúc này, cô chậm rãi hạ cửa xe xuống, nghe thấy tiếng thét chói tai thật đinh tai nhức óc ở xung quanh. Cô nhướng mày, vẫy tay với bảo vệ.

"Lát nữa lúc Bạch Ý Ca tiến vào thì sẽ bố trí bao nhiêu người duy trì trật tự?"

"Hai mươi người!"

"Là bảo vệ anh ta mọi lúc mọi nơi sao?"

"Không phải, chỉ cố định ở xung quanh trung tâm thương mại cản trở fans ở bên ngoài."

"Bố trí như vậy có lỗ hổng rất lớn."

"Cái gì?"

Bảo vệ không nghĩ đến Kỷ Ngôn Tâm sẽ tỏ vẻ bất mãn như thế.

Giờ phút này, Bạch Ý Ca ôm cánh tay, dù bận bịu vẫn ung dung nhìn cô bố trí bảo vệ mình ra sao.


Cả người Kỷ Ngôn Tâm dựa vào cửa sổ xe bên cạnh, giơ tay lên đầu, tiếp tục nói: "Khoảng cách từ nơi Bạch Ý Ca xuống xe đến trung tâm thương mại cũng không gần, chỉ bố trí hai mươi người người là không đủ dùng. Hiện tại các anh nhìn thấy các fans đều ngoan ngoãn đứng đợi ở bên ngoài, nhưng nếu bọn họ nhìn thấy Bạch Ý Ca xuất hiện thì khẳng định sẽ gây mất khống chế. Đến lúc đó, các anh không có biện pháp ngăn cản họ lại. Ít nhất là không có cách nào ngăn cản những fans nữ lén tiến vào quấy rầy Bạch Ý Ca. Cho nên tôi đề nghị các anh bố trí sáu người canh giữ trước sau Bạch Ý Ca, đi theo bước chân của anh ta một tấc cũng không rời. Còn có một chỗ, anh nhìn xem vị trí bên phải sân khấu căn bản là không có người trông giữ, các anh không lo lắng sẽ có fans xông lên sân khấu sao?"

"Được, tôi sẽ đi bố trí lại một lần nữa."

Sau khi bảo vệ rời đi, Kỷ Ngôn Tâm quay vào trong xe liền đụng phải tầm mắt cười như không cười của Bạch Ý Ca.

"Sao? Anh muốn khích lệ tôi sao?"

"Cô giống như rất hiểu hành động của các fans."

"Ưm, bởi vì tôi đã trải qua loại chuyện này cho nên tôi có rất nhiều biện pháp có thể phá vỡ vòng bảo vệ bố trí không thỏa đáng của bọn bảo vệ."

"Cô từng theo đuổi ngôi sao hả?"

"Một tay săn ảnh đuổi theo chụp lén có tính là theo đuổi không?"

"Một nữ paparazzi!"

"Cảm ơn đã khích lệ!"

Ngay lúc này, Kỷ Ngôn Tâm đột nhiên nghĩ đến chuyện gì dò hỏi: "Đúng rồi, khi nào ngài Tưởng và Lâm Ngữ Hi sẽ lên sân khấu?"

"Chắc ngài Tưởng ở cạnh Lâm Ngữ Hi trong phòng nghỉ chờ lên sân khấu, còn mười lăm phút nữa sẽ cắt băng."

"Anh có phòng nghỉ riêng không? Vì sao chúng ta phải chờ ở trong xe?"

"Trong xe an toàn hơn."


"Phòng nghỉ riêng có nguy hiểm gì?"

"Trong hoạt động lần trước mà tôi tham gia, đã có người xông vào phòng nghỉ. Còn có người sớm đã ngụy trang cài đặt các thiết bị chụp lén, thăm dò gì đó trong phòng nghỉ."

"Thật là những fans khủng khiếp."

Kỷ Ngôn Tâm tỏ vẻ khiếp sợ và tức giận.

Giây tiếp theo, đột nhiên cô chớp chớp mắt, cười nói: "Tôi có biện pháp cho anh ở phòng nghỉ mà không bị quấy rầy. Đi, chúng ta xuống xe đi."

"Có phải cô muốn gài bẫy tôi hay không?"

Bạch Ý Ca rất nghi ngờ.

Kỷ Ngôn Tâm tức giận nói: "Anh tính trốn ở trong xe đến khi nào? Nếu Tưởng Đình Kiệt và Lâm Ngữ Hi đều không lên sân khấu cắt băng thì chẳng phải việc anh phát ngôn trên sân khấu còn phải đợi rất lâu sao? So với việc ở chỗ này bị tạp âm tác động đến đau đầu thì ở phòng nghỉ càng thêm thoải mái hơn."

"Cô có thể bảo đảm phòng nghỉ an toàn sao?"

"Tôi có thể!"

"Thật hay giả?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận