Ngài Tổng Giám Đốc, Buổi Tối Gặp!

Editor: Nguyn17

Beta: Thơ Thơ

Lúc này, hiển nhiên là Bạch Ý Ca chú ý tới tầm mắt không di chuyển của Kỷ Ngôn Tâm, cười trêu chọc cô.

Kỷ Ngôn Tâm nghe vậy chớp chớp mắt, cũng không có phủ nhận.

Nhưng, cô cảm thấy Tưởng Đình Kiệt trước sau đều cho cô một loại cảm giác như gần như xa, có khi tới rất gần, có khi lại rất xa. Tiện đà khiến cho cảm xúc của cô đôi lúc mất đi khống chế, nhưng cũng có đôi khi tỉnh táo lại nhận ra được đáp án thực sự.

Giây tiếp theo, Kỷ Ngôn Tâm dường như tỉnh táo và bắt đầu phản ứng lại.

Cô vừa mới bị Tưởng Đình Kiệt mê hoặc.

"Mẹ nó!"

Ảnh của cô!

Bỗng chốc, Kỷ Ngôn Tâm vội vàng muốn lấy di động ra chụp ảnh, kết quả là đã bỏ qua cơ hội tốt nhất để chụp.

Sự thất vọng trên mặt cô không thể che giấu.


Ở ngay lúc này, bỗng nhiên Bạch Ý Ca duỗi tay ôm bả vai cô, kề sát vào bên tai cô nhỏ giọng hỏi: "Kỷ Ngôn Tâm, vì sao cô lại nhìn chằm chằm vào ngài Tưởng?"

"Đâu có, rõ ràng là tôi đang nhìn chằm chằm Lâm Ngữ Hi!"

Cô không nghĩ sẽ thừa nhận chuyện này.

Chính là, Bạch Ý Ca lắc đầu không đồng ý với câu trả lời của cô, phản bác lại: "Nếu cô nhìn Lâm Ngữ Hi, ánh mắt không có khả năng sẽ có cảm xúc phức tạp như thế. Tôi có thể khẳng định cô đang nhìn ngài Tưởng, nếu hôm nay chúng ta đã đóng chiếc thuyền của tình bạn, điều cơ bản nhất là tin tưởng sao lại có thể không có? Cô không cần thiết đề phòng tôi như vậy, tôi sẽ không bán đứng cô. Cô có suy nghĩ gì đều có thể nói cho tôi. Nếu tôi có thể giúp được, tôi khẳng định sẽ giúp, đây chính là lợi ích của tình bạn. Cho nên, vì sao cô lại luôn nhìn ngài Tưởng?"

Những lời này giống như là một chất độc của sự cám dỗ.

Nghe vậy, Kỷ Ngôn Tâm không nhịn được híp mắt nhìn kỹ gương mặt tươi cười của Bạch Ý Ca. Cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng tin tưởng anh ta như thế, nhưng cô cũng ý thức được mình có thể kết bạn với Bạch Ý Ca, bởi vì Bạch Ý Ca là người bên cạnh Tưởng Đình Kiệt. Cho dù là cô không thể xác định Bạch Ý Ca và Tưởng Đình Kiệt có quan hệ không rõ ràng, nhưng cô tin từ trên người Bạch Ý Ca có thể tìm ra manh mối quan trọng về Tưởng Đình Kiệt, đây đều là nhân mạch cô xứng đáng nắm giữ tốt.

"Nếu tôi nói cho anh biết, anh bảo đảm sẽ giúp tôi giữ bí mật này sao?"

"Đương nhiên sẽ như vậy!"

Trong ánh mắt chân thành tha thiết của Bạch Ý Ca rốt cuộc có vài phần là thật. Kỷ Ngôn Tâm không biết, cô chỉ biết bây giờ tất cả nét mặt của chính mình đều là giả.

Lúc này, Kỷ Ngôn Tâm ấp ủ tình cảm của chính mình, trong ánh mắt ba phần chua xót bảy phần bất đắc dĩ nói: "Vậy đi, tôi thừa nhận người tôi vừa mới nhìn là Ngài Tưởng, nhưng mà tôi không hy vọng chuyện này sẽ bị anh ta biết. Rốt cuộc đây cũng chỉ là suy nghĩ của tôi, là bí mật của tôi."

Như thế nào!

Những lời này ám chỉ có phải rất rõ ràng hay không!

"Không có việc gì, tôi sẽ không nói cho anh ta, cô cứ nói tiếp!"

Bạch Ý Ca nhìn cô bằng đôi mắt chứa hàm ý không thể nhận ra. Vẻ mặt này quả thật là không phân biệt được là thật sự quan tâm hay là cám dỗ thuần túy.

Giờ phút này, Kỷ Ngôn Tâm cắn nhẹ môi tiếp tục nói: "Ưm, tôi tin tưởng anh. Kỳ thật tôi đặc biệt ngượng ngùng khi bị anh nhìn thấu suy nghĩ của mình. Đối với ngài Tưởng tôi không có cách nào khống chế được lòng của mình. Rốt cuộc, đối với tôi mà nói, ngài Tưởng là người vô cùng hoàn mỹ. Tôi cũng không có suy nghĩ gì khác. Tôi cảm thấy được ở bên cạnh anh ấy đã là rất tốt rồi!"

Như thế nào!

Những lời suy diễn tình cảm này có phải rất tuyệt đúng không!


" Tình cảm của cô đối với ngài Tưởng sâu đậm như thế nào? "

" Tôi chỉ là ngưỡng mộ.. "

Trên thực tế, ngay cả khi nói dối Kỷ Ngôn Tâm đều không thể nói nên lời rằng thích Tưởng Đình Kiệt.

Ở ngay lúc này, Bạch Ý Ca như suy tư gì, gật gật đầu, nói:" Cho nên cô tò mò về Lâm Ngữ Hi thật ra là bởi vì ngài Tưởng phải không? "

" Chẳng lẽ ngài Tưởng và Lâm Ngữ Hi thật sự có quan hệ thân mật sao? "

Kỷ Ngôn Tâm bắt giữ được trọng điểm.

Nhưng Bạch Ý Ca bất đắc dĩ lắc đầu nói:" Tôi thật sự không biết ngài Tưởng và Lâm Ngữ Hi có quan hệ gì. Tôi ký hợp đồng với Thịnh Thế mới có ba năm, hiểu biết về ngài Tưởng không nhiều lắm. Đặc biệt là chuyện sinh hoạt tình cảm của ngài Tưởng, tôi nghĩ Địch Nhất sẽ biết rõ ràng hơn. "

" Anh không biết sao? "

Thiệt hay giả đây?

Kỷ Ngôn Tâm tỏ vẻ hoài nghi, chẳng lẽ Bạch Ý Ca cũng không có tin tức về nội tình bên trong sao?

Sau đó, cô thất vọng cúi đầu thở dài.

" Kỷ Ngôn Tâm, tuy rằng tôi không biết bên cạnh Ngài Tưởng có người phụ nữ nào hay không, nhưng cô am hiểu nhất không phải là điều tra tin tức sao? Tôi có thể giúp cô, đến lúc đó cô sẽ biết rốt cuộc ngài Ngài Tưởng có còn độc thân hay không. Nếu cô có cơ hội, nhất định phải chủ động xuất kích có biết hay không! "

" Tiểu Bạch.. Tôi thật sự thực rất cảm ơn anh, tôi có thể gọi anh như vậy được không? "


Như thế nào!

Những lời cảm kích lôi kéo làm quen này có phải rất tự nhiên hay không.

Kỷ Ngôn Tâm một bên diễn xuất, một bên ở trong lòng tự hào diễn xuất của chính mình. Tuy rằng cô không xác định Bạch Ý Ca có phải thật tình hay không, dù sao tất cả thành ý của cô đều là giả.

" Chúng ta là bạn bè, đương nhiên cô có thể gọi tôi là Tiểu Bạch, nhưng ở trước mặt những người khác, cô vẫn nên gọi tôi một tiếng anh Bạch! "

" Được, tôi sẽ chú ý!"

Giờ phút này, Kỷ Ngôn Tâm cười tủm tỉm cong đôi mắt.

Ở phía đối diện cô, Bạch Ý Ca cũng cười tủm tỉm lại cố ý che giấu đi sự giảo hoạt trong đó.

Trò chơi kỹ thuật diễn xuất pk này, thắng thua vẫn chưa nói trước được.

Sau khi hoạt động cắt băng kết thúc.

Tưởng Đình Kiệt và Lâm Ngữ Hi trở lại sảnh của trung tâm mua sắm. Lúc này, Lâm Ngữ Hi dường như đang ở bên cạnh Tưởng Đình Kiệt nói cái gì đó. Ánh mắt, biểu cảm của cô đều tràn đầy ý cười. Tưởng Đình Kiệt không chút để ý nhắm mắt lại. Anh đáp lại có chút lạnh nhạt, nhưng cũng không phải thờ ơ. Chính là, trong khi Tưởng Đình Kiệt đi vào, tầm mắt anh không hề báo động trước nhìn về phía Bạch Ý Ca và Kỷ Ngôn Tâm đang ở khu vực nghỉ ngơi của cửa hàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận