Có một việc mà Trình Thiếu Phàm không ngờ tới rằng, trong lúc hắn bận giải quyết Lã Triết ở trong phòng, những người dọn vệ sinh theo giờ vô tình quét bớt lớp bột của hắn đi theo một chiều hướng khác nằm ngay bên cạnh nhưng tấm kính lớn, có vài hạt còn vướng lên cả pha lê ở gần đó...
Trình Thiếu Phàm đặt Lã Triết ngồi phía sau tấm rèm, hắn dùng thiết bị nhiễu âm mô phỏng lại giọng nói của Lã Triết ra thông báo với những người ở bên dưới...
"Thưa quý ông và quý bà đang hiện diện tại nơi này, phiền mọi người di chuyển đến gần những dải pha lê lớn, tôi còn một việc rất quan trọng cần được tuyên bố..."
Mọi người nghĩ rằng Lã Triết sắp tặng cho bọn họ một thứ gì đó làm quà nên nhanh chóng di chuyển lại phía những dải pha lê lớn đẹp mắt.
Ngay sau khi hội tụ được một nhóm người, Trình Thiếu Phàm bắt đầu dùng bật lửa thả xuống khe rãnh nơi hắn vừa đổ bột...
Đùng...!
Tiếng nổ lớn kinh hoàng vang lên, những mảnh kính lẫn pha lê bắn tứ tung khắp hội trường rộng lớn...nhưng hướng của chúng chủ yếu đâm mạnh về phía Lã Triết đang ngồi lẫn Trình Thiếu Phàm đứng phía sau.
Chẳng lẽ hắn đã sai ở bước nào rồi sao...!
Trình Thiếu Phàm nhìn thấy vị trí bắn của pha lê mạnh hơn bao giờ hết, không những khiến người bên đổ máu còn khiến da thịt của bọn họ bị cứa thành nhiều mảnh.
Ngay cả hắn cũng bị thương vô cùng nặng từ phần cánh tay lan xuống khắp cơ thể, may sao vẫn có Lã Triết chịu đòn thay hắn nên không ảnh hưởng đến mạng sống là mấy...
Trình Thiếu Phàm cầm miếng thủy tinh lên xem thử liền thấy có chút bột dính trên đó, hắn đoán rằng có người vô tình làm chúng bay lên bao phủ lấy thủy tinh và pha lê.
Nhưng e rằng nhìn hội trường bây giờ vẫn giống một vụ tai nạn nổ pha lê hơn là một vụ thảm sát được sắp đặt sẵn...
Bột thuốc nổ mà Trình Thiếu Phàm sử dụng chỉ cần năm phút sau liền tan biến hết, không để lại bất kì giấu vết gì.
Nhưng vấn đề đáng ngại nhất chính là vết thương trên người hắn vô cùng nặng, máu chảy nhiều đến mức thấm cả ra áo...đây cũng chính là lần hắn bị thương nặng nhất trong suốt thời gian làm nhiệm vụ...
Trình Thiếu Phàm nặng nề đứng dậy, hắn chậm chạp lê thân thể trọng thương bước ra ngoài ban công liền nhìn thấy người của Tu Cường đã đợi sẵn từ bao giờ...
"Ha...tốt lắm..."
Tu Cường cười cười tỏ ý khen thưởng Trình Thiếu Phàm, ông nhanh chóng đưa cái tên Mr.K đã bị giết chết vào bên trong hội trường của vụ thảm sát, nhân tiện đưa người vào hộ tống Trình Thiếu Phàm ra ngoài...
"Lần này cậu cỏ vẻ bất cẩn đấy, bị thương nặng như thế kia..."
Trình Thiếu Phàm thở nặng nề dùng tay bịt chặt miệng vết thương đang chảy máu, mặc dù vậy hắn vẫn không muốn đến bệnh viện.
Nếu chẳng may lộ ra tin tức sát thủ hàng đầu bị trọng thương nặng, e là hắn sẽ chết nhanh hơn...
"Đưa tôi về nhà..."
Tu Cường gật đầu như đã hiểu rồi liền lái xe đưa hắn trở về căn nhà kia.
Có lẽ nơi này không chỉ có mỗi Trình Thiếu Phàm nên hắn mới cảm thấy yên tâm như thế...
"Cậu sống cùng người phụ nữ lúc trước à, tôi tưởng cậu vứt bỏ cô ta từ rất lâu rồi cơ chứ..."
Tu Cường đặt Trình Thiếu Phàm ngồi trên ghế, ông ta định đập cửa phòng ngủ gọi Vân Hi dậy nhưng lại bị hắn ngăn cản...
"Đừng...cô ấy đang ngủ..."
Trình Thiếu Phàm sợ rằng Vân Hi lại giận dỗi vô cớ đòi bỏ đi, không muốn giúp hắn đầu tư chứng khoán nữa nên không muốn gọi cô dậy.
Hắn cũng nhanh chóng đuổi Tu Cường ra khỏi nhà mình vì ông ta thật sự rất ồn ào...
"Hừ...tôi còn bận đi đòi nợ những kẻ khốn khiếp, không rảnh rỗi đến mức chịu chết như cậu..."
Tu Cuòng rời đi để lại cho căn nhà bầu không khí yên tĩnh, mãi cho đến mười phút sau mới nghe thấy tiếng mở cửa trong phòng của Vân Hi...
"Anh...làm gì mà ồn thế...?"
Vân Hi nheo mắt bật đèn lên liền nhìn thấy một thân đầy máu của Trình Thiếu Phàm khiến cô khẽ rùng mình khiếp sợ.
Chẳng lẽ vừa rồi hắn bị người ta ám sát hay sao mà ra nông nỗi này chứ...
"Trời ạ..."
Vân Hi đóng sầm cửa lại để thay một bộ quần áo tử tế bước ra ngoài, cô lục tìm trong ngăn kéo hộp cứu thương nhưng chợt dừng lại suy nghĩ gì đó.
Liệu rằng cô có nên để hắn cứ như vậy mà chết đi hay không, dù sao hắn cũng buông lời sỉ nhục cô thậm tệ, thậm chí còn bán cô vào những nơi trụy lạc hòng hạ thấp nhân phẩm của cô...
Nhưng Vân Hi vốn không phải loại người tàn độc như Trình Thiếu Phàm, cô không muốn trở thành kẻ mà bản thân mình ghét nhất nên cũng đành mang hộp cứu thương ra băng bó giúp hắn...
"Ha...tôi tưởng cô muốn tôi chết đi rồi cơ chứ, cô không sợ máu à..."
Vân Hi không sợ trời không sợ đất thì vài ba vết thương như thế này thì nhằm nhò với cô cớ chứ.
Nhưng có lẽ đây chính là cơ hội tốt để cô lấy lòng hắn...
"Nói cho anh biết, tuy tôi là tiểu thư của Lạc gia thật...nhưng không có việc gì là tôi không dám làm cả...nên anh im ngay đi trước khi tôi bỏ mặc anh tự sinh tự diệt..."
Trình Thiếu Phàm hừ lạnh một tiếng, hiện tại mất máu quá nhiều khiến đầu óc của hắn cũng không hoàn toàn tỉnh táo mà đôi coi với cô về chuyện này.
Trước hết cứ nhịn để Vân Hi băng bó cho hắn trước đã, sau này còn nhiều cơ hội để dạy dỗ cô sau....