Ngài Trịnh Khi Nào Chúng Ta Ly Hôn


Quả nhiên không ngoài dự đoán, Trịnh Kình Sâm ngoài lạnh trong nóng thường ngày, khi nghe đến việc Tô Na có chuyện thì phần nóng lại lấn át hết phần lạnh.

Hai hàng lông mày nhíu lại thiếu kiên nhẫn, anh gọi lớn.

"Hứa Niên!"
Nghe Trịnh Kình Sâm gọi lớn như vậy, còn tưởng thư ký Hứa đã làm sai việc gì khiến anh nổi trận lôi đình.

Thư ký Hứa trong lòng lo lắng nhưng cũng tức tốc đẩy cửa chạy vào không dám chậm trễ.

"Phó chủ tịch gọi tôi."
"Sáng nay cậu đã tận mắt thấy Tô Na uống thuốc, lúc đó trông cô ta như thế nào?"
Thì ra anh chỉ hỏi về Tô Na, nhưng dù vậy, bầu không khí cũng không giảm đi phần nghiêm trọng.

Thư ký Hứa bình tĩnh trả lời anh.

"Sau khi thiếu phu nhân uống xong thuốc của ngài đưa thì sau đó đến công ty làm việc.

Không có gì bất thường cả.


Chỉ là thiếu phu nhân có chút vội vàng, cô ấy uống một lúc ba viên thuốc rất nhanh…"
"Ba viên?"
"Người phụ nữ ngốc này…"
Thư ký Hứa chưa kịp dứt câu, sắc mặt của Trịnh Kình Sâm đã xấu đi.

Anh ngay tức khắc đứng phắt dậy, giật mạnh lấy chiếc áo khoác treo trên giá, khiến chiếc giá treo chao đảo một lúc rồi mới đứng vững lại được.

Trong lòng anh lúc này có lẽ còn nóng hơn cả lò lửa đang đốt.

"Kình Sâm, có chuyện gì vậy, cậu đi đâu?"
Đằng Tư Vũ chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của Trịnh Kình Sâm trước đây, dù đã làm bạn với anh hơn hai mươi năm rồi.

Ban đầu có hơi ngỡ ngàng, nhưng sau đó Đằng Tư Vũ vẫn vô tư ngồi nhìn Trịnh Kình Sâm rời đi.

"Đúng thật là làm cho người ta bất ngờ, vì một người phụ nữ mà có thể làm cậu thay đổi đến mức này đây."
Vẻ mặt Đằng Tư Vũ cảm thán như đang xem một vở kịch ngọt ngào, so với người chỉ biết bóc bánh trả tiền như anh ta thì không biết đến khi nào mới biết được cảm giác lo lắng đến phát điên cho một người là như thế nào đây?

Trịnh Kình Sâm không đề phòng, không suy tính, ngay lúc này anh chỉ nghĩ đến Tô Na.

Thứ anh bảo thư ký Hứa đưa cho cô uống, chắc cô cũng biết rõ đó là thuốc tránh thai, vậy mà cô uống một lúc tận ba viên, không lẽ cô không biết khi uống quá liều thì nó sẽ nguy hại đến mức nào ư?
Anh chưa bao giờ nghĩ, cô có thể hận anh đến mức tự hủy hoại sức khỏe của mình.

Chính vì anh đã quá đề cao cô nên anh vô tình quên mất, cô đang phải gánh chịu những gì.

Những đòn tấn công đều đánh vào tâm lý của cô, lòng tự trọng của cô.

Cô không phải siêu anh hùng, không phải là bậc thánh nhân cứu rỗi cả thế giới, nên không thể tránh khỏi những lúc yếu lòng, muốn làm gì đó ích kỷ để trút nỗi bực tức.

Cách cô chọn lại là trút tức giận lên cơ thể của mình.


Bụng dưới của Tô Na đau râm ran từ chiều, đến bây giờ có miễn cưỡng cô cũng không chịu đựng được nữa.

Vừa bước vào phòng cô đã đứng không nổi, cả thân người cuộn tròn lại nằm lăn ra sàn.


Cô không mở mắt nổi, khuôn mặt nhăn chặt, cô cắn môi, dùng lực tay bóp chặt bụng chịu đựng.

Cô chính là muốn giải quyết một lần, tốt nhất là trở nên vô sinh, để nhắc cho cô nhớ, giữa cô và Trịnh Kình Sâm mãi mãi là không thể nào và để chuẩn bị cho sau này cô và anh ly hôn, cô sẽ đi một cách dứt khoát mà không có gì vướng bận.

Hành động ngốc nghếch của cô khi đó, bây giờ cô đang gánh chịu hậu quả rồi.

Nỗi đau hữu hình mà cô đang trải qua, nó như muốn xé toạc cô ra từng mảnh, cảm giác đau đến quặn thắt cả tim gan.

Nếu có thể đem so sánh với một thứ vào đó thì nó giống như mỗi lần Trịnh Kình Sâm khinh mạt cô vậy, đau y hệt.

Sau một quãng đường Trịnh Kình Sâm phóng xe không kiêng nể, anh sải từng bước dài cứ thế mà hướng đến phòng của Tô Na.

Thấy cửa phòng cô mở toang, một cảm giác không lành trong anh lại ập đến.

"Tô Na, Tô Na…"
Anh chạy ào tới gần cô nhanh như một cơn gió, anh đỡ cô dậy liên tục gọi tên cô.

Tô Na vẫn còn chút ý thức, nhưng tai cô cứ vang lên mấy âm thanh đinh đinh, giọng của Trịnh Kình Sâm cô cũng không phân biệt được.

"Ráng chịu một chút, chúng ta sẽ tới bệnh viện.

Tô Na, ráng chịu một chút."
Trịnh Kình Sâm bế xốc cô lên, không kịp nghĩ lại phải chạy một mạch.



Chỉ bằng một câu "Cô ấy đã ổn định" của bác sĩ mới khiến Trịnh Kình Sâm nhẹ nhõm người.

Nhưng nếu cô được đưa đến trễ một chút, có lẽ mong muốn của cô sẽ thành hiện thực rồi.

Đến lúc đó, một người đau lại khiến đến hai người… ân hận cả đời.

Tô Na vẫn nhắm mắt ngủ sâu hậu phẫu thuật.

Trông thấy dáng vẻ tiều tụy, yếu ớt của cô, Trịnh Kình Sâm lần đầu biểu lộ ra cảm xúc xót xa.

Tay anh nhẹ nhàng đặt lên bàn tay lạnh ngắt của cô, anh cẩn thận xoa từng chút một truyền cho cô chút hơi ấm.

Anh chợt nhận ra, nhìn cô quá gầy rồi, vừa rồi bế cô lên cũng không có cảm giác nặng nề.

Cô đã làm gì khiến cơ thể của mình phải trở nên như thế, vậy mà ngày ngày cô đều xuất hiện trước mặt anh, anh cũng không hề để ý tới.

Bảo vệ cô an toàn tránh khỏi nanh vuốt của Mã Chính Thành lại vô tình khiến cô càng lúc càng suy kiệt, vậy những việc anh đang và cố gắng làm, nó còn có ý nghĩa gì chứ?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận