Tô Na được đưa về nhà của Hứa Niên trong một thân thể suy kiệt trầm trọng, cũng may là gọi các bác sĩ đến kịp thời, trải qua hơn một tiếng cấp cứu cô đã được bình an.
Thế nhưng sự tự do không dễ dàng đến như thế, mọi đường đi nước bước của Hứa Niên lẫn Trịnh Kình Sâm đều có người của Hứa Bá Nghị theo sau giám sát.
Dĩ nhiên, với sự kỹ tính của mình, Hứa Bá Nghị muốn chắc chắn Tô Na thực sự mang thai.
Hứa Niên không nói dối, dù có kiểm tra bao nhiêu lần nữa, thì kết quả vẫn như thế.
"Ông già, người của ông tận tay đem giấy xét nghiệm về, ông còn không hài lòng?"
Hứa Niên một mình trở về sào huyệt, đối diện với Hứa Bá Nghị vẫn bằng giọng điệu xa cách như vậy.
Hứa Bá Nghị hơi bĩu môi, nhướng mày, sau đó nhẹ thả tờ giấy ra, ông ta ngồi dựa lưng ra sau ghế, nhìn Hứa Niên với một ánh mắt nghi ngờ, giọng nói cũng sặc mùi không tin tưởng.
"A Niên, cho là Tô Na mang thai thật, nhưng cô ta là người đã có chồng, đứa bé chưa chắc gì là của con, nếu con biết mà vẫn cố lừa ta thì có biết hậu quả như thế nào không? Đương nhiên ta sẽ không đối phó với con trai của ta, nhưng với cô ta thì khác, ta có thể biến cô ta thành một xác hai mạng dễ như lật trở bàn tay."
Những lời tàn nhẫn như vậy mà Hứa Bá Nghị có thể nói ra một cách nhẹ như không, ông ta lăn lộn trong thế giới đen tối, mỗi ngày đều chém chém giết giết này đã mấy chục năm, lời ông ta nói thì dĩ nhiên ông ta dám làm.
Hứa Niên cũng quá hiểu con người của ba mình, chỉ cần tinh thần của anh ta vững vàng, không bị mấy lời hùng hồn kia hăm dọa đến nao núng, thì anh ta có thể dễ dàng vượt qua bài kiểm tra này.
Đột nhiên, Hứa Niên hơi cười khẩy, anh ta ngồi xuống vẻ mặt nói vô cùng tự nhiên.
"Ông già, ông là ếch ngồi đáy giếng đó hả? Ông rảnh thì xem tin tức nhiều vào, Trịnh Kình Sâm bên ngoài có biết bao là nhân tình, ông xem anh ta cao ngạo như thế thì có chịu động đến một đứa con riêng? Để cô ta mang thai rồi hăm he gia sản Trịnh gia sao?"
Hứa Niên bỗng nhiên đưa người về phía Hứa Bá Nghị, ánh mắt xem xét nhìn quanh rồi lại quay sang ông ta mà khẽ nói tiếp, miệng anh ta nhếch lên khá đểu.
"Tôi chưa nói cho ông biết nhỉ, ông chủ lớn mà tôi làm việc dưới trướng trước đây đó là Trịnh Kình Sâm, tôi được quyền ra vào nhà anh ta một cách tự do.
Vậy ông xem, quan hệ giữa tôi và Tô Na...!có thể hay không?"
Hứa Niên chặt lưỡi lại nói tiếp "Đương nhiên là có thể rồi, nếu cô ấy không phải mang thai con của tôi thì tôi liều lĩnh để cứu cô ấy làm gì chứ?"
Trong khoảng một vài giây, Hứa Niên và Hứa Bá Nghị đưa mắt nhìn nhau, ánh nhìn không ai nhường ai.
Đột nhiên Hứa Bá Nghị bật cười lớn, ông ta cười ha hả trông vô cùng phấn khích.
"A Niên, ta không ngờ con lại thích chơi trò vụng trộm cơ đấy.
Nhưng đã là gốc gác hắc bang thì mấy ai được quân tử, ha ha ha."
Có vẻ như Hứa Bá Nghị đã tin thật rồi, Hứa Niên chỉ biết ngồi lặng thinh nghe ông ta nói, tư tưởng hai cha con khác nhau như thế, bảo sao không bao giờ hòa hợp nổi.
"Không có việc gì nữa thì tôi đi đây."
Hứa Niên chán ngấy, liền chống tay đứng dậy định đi về.
Đột nhiên Hứa Bá Nghị giữ vai anh ta lại và nói.
"Khoan đã, A Niên, bây giờ Tô Na đã có thai rồi, đây sẽ là đứa cháu nội đầu tiên của ta, ta sẽ chuẩn bị hôn lễ cho hai đứa, để cháu nội của ta được danh chính ngôn thuận mà ra đời mang họ Hứa."
Gương mặt của Hứa Bá Nghị không có vẻ gì là đang đùa giỡn, Hứa Niên chưa từng nghĩ đến chuyện này nên có hơi sững sờ.
"Hôn, hôn lễ?"
"Đúng vậy, con không thích sao?"
Hứa Bá Nghị vừa dứt lời, bỗng nhiên một giọng nói thảng thốt truyền từ bên ngoài vào, là một giọng lanh lảnh của phụ nữ.
"Lão gia, không được tổ chức hôn lễ."
Liễu Y Y đứng nghe lén từ nãy đến giờ, trong lúc không thể kìm được cơn nóng vội, cô ta đã đẩy nhào cửa mà chạy vào.
Biết Liễu Y Y dám nghe lén, Hứa Bá Nghị gương mặt nhăn nhó hẳn như sắp tức giận, nhưng Liễu Y Y này không quan tâm nhiều đến thế, mặc kệ Hứa Bá Nghị có biểu tình thế nào, cô ta vẫn cố nói vì cô ta không thể trơ mắt ra nhìn người thương của cô ta lấy người khác, bằng mọi giá cô ta phải ngăn cản cho bằng được.
"Lão gia, ả đàn bà đó dám ngoại tình với A Niên, thì bên ngoài không biết còn ăn nằm với ai không, chưa chắc đứa nhỏ là cốt nhục của A Niên hay là nghiệt chủng của tên đàn ông nào? Hay đợi cho cô ta sinh xong chúng ta sẽ xét nghiệm ADN?"
Hứa Niên biết Liễu Y Y có tình cảm với mình, nhưng anh ta thì không hề, chỉ là một mình cô ta trước giờ tự mình sinh mộng tưởng.
Việc của Tô Na còn chưa hỏi đến, bây giờ cô ta ở trước mặt Hứa Niên mà nói Tô Na bằng những lời lẽ khó nghe như vậy, Hứa Niên với vẻ khó chịu bộc lộ hết ra ngoài mặt.
"Liễu Y Y, cô nghi ngờ tôi nói dối?"
Liễu Y Y quả quyết, giương mắt đáp lại chẳng sợ ai.
"Tôi không nghi ngờ cậu, mà là nghi ngờ con đàn bà kia."
69.