Ngài Trịnh Khi Nào Chúng Ta Ly Hôn


Lạch cạch, lạch cạch, âm thanh của tiếng sắt vang lên rất gần.

Liễu Y Y cảm nhận cổ tay của mình chạm phải thứ gì lành lạnh.

Cô ta còn cười được mà nói.

"A Niên, anh đeo gì cho em sao, không phải muốn cho em bất ngờ đó chứ?"
Liễu Y Y vừa dứt lời, đèn trong hội trường liền bật lại sáng trưng, vẻ hớn hở trên mặt cô ta lụi dần khi nhìn thấy chiếc còng số tám đang khoá trên hai tay của mình.

Mặt cô ta méo mó khó hiểu.

"Đây…"
"Như thế này đã đủ bất ngờ cho cô chưa? Tôi vốn định không thô lỗ với phụ nữ, nhưng vừa nghe giọng của cô thì tôi đau tai chết đi được."
Hứa Niên lạnh lùng nhìn Liễu Y Y, cả ánh mắt lẫn giọng điệu đều ngập tràn sự ghét bỏ.

Một phần vì trong lòng anh ta đang có một nỗi hụt hẫng, không biết trút giận vào ai và trước mặt anh ta chỉ có người phụ nữ đáng ghét này.

Không những đáng ghét mà còn đáng chết vạn lần vì bản tính độc địa của cô ta.


Liễu Y Y thất thần nhìn khung cảnh xung quanh, từng người, từng người một trong băng bị còng lại, xung quanh toàn là cảnh sát ngầm đã lộ diện.

Thì ra, tất cả đã được sắp đặt sẵn rồi, đây vốn không phải là đám cưới mà mà một cái bẫy, một chiếc lưới thu cá thì đúng hơn.

Liễu Y Y nhìn thấy tàn cuộc của mình ở phía trước, nhưng cô ta vẫn không cam tâm.

Chỉ còn một chút nữa thôi là cô ta đã có được hạnh phúc rồi, tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?
Liễu Y Y oán trách, nhưng ánh mắt vẫn còn chút gì đó tha thiết nhìn Hứa Niên.

"A Niên, em là vợ của anh, anh không thể đối xử với em như vậy được."
Hứa Niên nhếch môi cười khinh miệt.

"Vợ? Liễu Y Y, hôn lễ này chỉ là giả…"
"Không phải, là thật, chúng ta đã đeo nhẫn cho nhau rồi…"
Liễu Y Y đột nhiên mất kiềm chế cảm xúc mà hét lớn, hai mắt cô ta đỏ loè, còn rớm lệ như đang trải qua khoảnh khắc đau khổ nhất trong đời mà không thể chấp nhận được.

Hứa Niên một chút cũng không thèm quan tâm, cho dù cô ta có phát điên đi chăng nữa.

Nhưng mà, đối với Hứa Niên thì người phụ nữ này phát điên từ lâu rồi.

Bởi vì cô ta điên nên cứ người phụ nữ nào vây quanh anh ta dù chỉ là vô tình, thì cô ta cũng muốn giết.

Hứa Niên đã cảnh cáo cô ta một lần, lần thứ hai cô ta lại nhắm vào Tô Na khiến cho Hứa Niên không thể tha thứ.

Đối với cô ta, Hứa Niên chỉ thốt nên hai từ, kinh tởm.

"Có nói chuyện với cô cũng vô ích, cô thích nghĩ gì thì nghĩ."
Cảnh sát đi tới, nắm giữ Liễu Y Y từ phía sau.

Cô ta như biến thành con thú hoang mà vùng vẫy dữ dội, la hét đến lạc cả giọng.

"A Niên, đứng lại.

Em yêu anh mà, A Niên…"
Hứa Niên không đoái hoài, cái Liễu Y Y thấy được chỉ là một tấm lưng vô tình, cô ta vì vậy mà hoá giận dữ, mồm không ngừng gào thét đến mức cảnh sát phải nhét giẻ lau vào miệng cô ta mới ngăn được.


Hứa Niên đi ngang qua chỗ của ba mình.

Một người đứng đầu hắc bang, từng đầu đội trời chân đạp đất, tung hoành khắp các ngõ phố mà cuối cùng bị con trai phản đòn không thể lường trước.

Hứa Bá Nghị trừng đôi mắt chim ưng lạnh lẽo nhìn Hứa Niên, có thể thấy ông ta đang tức giận đến đỉnh điểm, nhưng chiếc còng sắt trên tay có lẽ là vật trấn áp khiến trận lôi đình đó không thể bộc phát.

Ông ta gằn giọng, đè nén cơn phẫn nộ tột cùng.

"A Niên…"
Hứa Niên biết, nếu không phải đang bị bắt giữ, có lẽ đến bản thân đứa con trai này cũng không chắc có thể bảo toàn mạng sống dưới tay ba của mình, vì anh ta biết điều Hứa Bá Nghị cực kỳ ghét trên đời đó là phản bội.

Nhưng điều anh ta đang làm, không hẳn là hai từ cạn tình cạn nghĩa đó, anh ta chỉ đang làm những điều để cuộc sống sau này của anh ta không còn day dứt.

Hứa Niên không run rẩy cũng không lo sợ, anh ta vô cùng bình thản nhìn Hứa Bá Nghị nói.

"Ba à, nên dừng lại được rồi.

Sau này, lúc ba già cả lú lẫn, con sẽ là người chăm sóc ba chứ không phải những người đối tác làm ăn phi pháp kia, cũng không phải đám thuộc hạ mà ba tin tưởng."
Hứa Niên nói xong, có thể nhìn thấy trong ánh mắt của Hứa Bá Nghị có sự chần chừ.

Đúng lúc này một vị cảnh sát đi đến trước mặt Hứa Niên, cái anh ta đưa ra cũng là một chiếc còng số tám.

"Anh cũng phải theo chúng tôi về điều tra."
Hứa Niên bị yêu cầu bắt giữ mà lại mỉm cười, còn chủ động đưa cả hai tay ra để cảnh sát còng lại.


Trước lúc cảnh sát đưa Hứa Niên rời đi, Hứa Bá Nghị bỗng nhiên lên tiếng khiến anh ta dừng bước.

"Ta còn việc muốn hỏi, đứa nhỏ trong bụng người phụ nữ kia…"
Hứa Niên biết ông ta muốn biết điều gì, Hứa Niên nhẹ đáp lại bằng một nụ cười nhạt nhưng mãn nguyện.

"Không phải của con.

Cả cô ấy, cũng chưa bao giờ là của con.

Ba sẽ không bao giờ có cháu đâu, coi như đó là những gì ba phải trả giá cho việc làm ra những đồng tiền dơ bẩn đi.

Đây cũng là cái giá con phải trả cho việc dùng những đồng tiền dơ bẩn đó mà lớn lên."
Hứa Niên nói xong, dường như ở giữa hai người là một khoảng đen mờ mịt, ánh mắt của Hứa Bá Nghị hơi sụp xuống suy ngẫm.

Hai chiếc xe cảnh sát chở Hứa Niên và Hứa Bá Nghị đi cùng hướng, nhưng đến một điểm lại rẻ vào hai con đường khác nhau.

Ở điểm dừng cuối cùng, là song song hay giao nhau đều phải đi hết mới biết được..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận