Ngài Trịnh Khi Nào Chúng Ta Ly Hôn


Đột nhiên nhắc đến Mã Tiểu Tuệ, gương mặt của Vương Nhã Tịnh bỗng dưng chuyển sang có nét hoang mang.

Cô ta cũng từ từ buông tay anh ra mà ngoan ngoãn bước lùi lại.

Tô Na có thể thấy bàn tay của cô ta đang run lên, tròng mắt đảo loạn như đang sợ sệt điều gì đó.

Cô ta bất ngờ thay đổi thái độ chỉ sau một câu nói của anh.

“Không, em… em biết sai rồi, em sẽ không xuất hiện trước mặt hai người nữa, mãi mãi… cũng không dám xuất hiện trước mặt hai người nữa.”
Cô ra nói xong, liền quay lưng chạy đi mất không biết tại sao? Tô Na nhìn theo bóng dáng loạng choạng của cô ta chạy đi mà thắc mắc.

“Cô ta sao lại kích động khi anh nhắc về Mã Tiểu Tuệ như vậy?”
Tô Na trong thời gian bị giam giữ bởi Hứa Bá Nghị nên chắc cô vẫn chưa biết, Mã Tiểu Tuệ gài bẫy anh không thành, ngược lại còn dính bẫy do chính anh giăng ra.


Bây giờ cô ta đang sống trong khu ổ chuột, tương lai vốn rạng rỡ vì đầu óc thông minh và biết bao nhiêu là giấy khen, bằng cấp đã bị hủy hoại chỉ vì một lần ngủ cùng một lão già dê đã có vợ, mà người vợ này còn là sư tử hà đông hung dữ nhất nhì nơi này.

Cô ta mà ngoi lên ở đâu, bà ta liền vùi dập ở đó, bà ta chết thì để lại nhiệm vụ đó cho con cái bà ta làm, nhất quyết phải khiến cho Mã Tiểu Tuệ sống trong nhục nhã cả đời.

Chiêu mượn dao giết người này của Trịnh Kình Sâm chỉ một số ít người biết được, trong đó có Vương Nhã Tịnh.

Căn bản cô ta và Mã Tiểu Tuệ không khác gì nhau, mà Trịnh Kình Sâm đã khiến Mã Tiểu Tuệ sống dở chết dở như thế thì người như cô ta chẳng là gì cả, anh có thể hủy hoại cuộc đời của cô ta chỉ bằng một cái búng tay.

Đối với thắc mắc của Tô Na, anh cho rằng càng biết ít chuyện thì càng nhẹ người nên anh không muốn cô suy nghĩ quá nhiều mà không hề giải thích cặn kẽ.

“Em đừng quan tâm đến bọn họ nữa, từ giờ bọn họ đã không liên quan gì đến chúng ta nữa rồi.”
Tô Na tỏ ra không một chút nghi ngại, cô biết anh không muốn nói cũng có lý do, nhưng giấy không thể bọc được lửa, chuyện đã xảy ra thì sớm muộn gì cô cũng biết, vậy thì suy nghĩ nhiều làm gì cho mệt đầu, cứ để mọi chuyện diễn biến theo tự nhiên đi.

Cô không hỏi nữa, nhưng bất chợt lại nhớ đến một chuyện khác, mà thắc mắc này cô nhất định phải hỏi cho rõ.

“À đúng rồi, còn Hứa Niên, em nghe nói cậu ấy cũng bị bắt rồi sao? Liệu cậu ấy có sao không?”
Tô Na coi Hứa Niên là bạn, cũng là ân nhân, chuyện của Hứa Niên cô nhất định phải quan tâm.

Trịnh Kình Sâm xoa đầu để giảm bớt phần nào những lo lắng trong đầu cô, anh đáp.

“Hứa Niên đã được thả và cậu ấy cũng ra nước ngoài định cư rồi, sau này quay về nhất định cậu ấy sẽ đến gặp chúng ta.”
Hứa Niên đột ngột đi như vậy, Tô Na cũng cảm thấy có chút tiếc nuối vì không thể gặp mặt nói lời tạm biệt cho tử tế.


Nhưng không sao là tốt rồi, tự do là tốt rồi, chỉ cần cô biết những người mình quan tâm đang sống ở đâu đó, bản thân cô cũng cảm thấy được an ủi.

…..

Thời gian thấm thoát thoi đưa, bước qua mùa đông rồi lại tới mùa xuân ấm áp, giờ là đang vào gần cuối hè, mùa bắt đầu với những cơn mưa rào.

Đêm nay mưa lớn lại có giông chớp sáng đầy trời, trong một căn nhà cấp bốn nhỏ ở một miền quê, tiếng thét của người thai phụ sắp sửa lâm bồn cũng không khác gì tiếng sấm vang ngoài kia.

“Trịnh Kình Sâm… a…”
Tô Na nằm trên giường, cô nắm chặt tay anh, đau đớn vật lộn với cơn đau đẻ cứ nhói lên từng đợt.

Người cô trút xuống đầy mồ hôi lạnh, mặt nhăn lại không có một giây nào thư giãn, cô cứ như thế đã gần hai tiếng rồi.

Anh chỉ ngồi nhìn cũng thấy xót xa vô cùng.

“Em cố nhịn thêm chút, bác sĩ sắp đến rồi.”

Trịnh Kình Sâm sốt ruột nhìn mãi về phía cửa.

Mấy lần đưa cô đi siêu âm, anh thấy y tế ở đây không tốt nên đã cho mời bác sĩ khoa sản giỏi ở Bắc Đô xuống để đỡ đẻ cho cô, anh đã chuẩn bị tất cả mọi thứ dường như rất chỉnh chu trừ trước rồi, nhưng vì cơn mưa lớn bất chợt này khiến mọi thứ bị trì hoãn.

Nhìn cô thống khổ rên la liên tục, lòng của anh cũng không thể nào yên được.

“A, em đau quá…”
Tô Na không chịu nổi nữa mà hét lớn hết sức, thật đúng ngay lúc này, bác sĩ cũng vừa tới nơi, nghe thấy tiếng hét thất thanh đã vội vã xuống xe, đạp mạnh cửa xông thẳng vào nhà.

Trịnh Kình Sâm vẫn nắm chặt tay cô không buông, giây phút này, anh đã chọn ở lại bên cạnh cô, để làm điểm tựa cho cô yên tâm mà vượt qua.

Chứng kiến khoảnh khắc cô đau đến chết đi sống lại, anh tự hứa với lòng rằng sẽ không bao giờ để cô trải qua cơn đau đớn tột cùng này một lần nào nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận