Hồi đó lúc sếp với vợ sếp quậy một trận minh xé ám tú (*) đòi ly hôn, Tiểu Thư Ký vô cùng vô tội phải diễn vai một kẻ đê tiện lẳng lơ, bị vợ sếp xem như tình địch, tủi thân một thời gian.
(*) Minh xé ám tú: Bề ngoài thì nhìn như đang ghét bỏ nhau, cãi lộn, thật ra lại yêu đương mặn nồng show ân ái.
Hác Vệ Manh thuộc phe bên vợ sếp, bị sếp cậu xem như một tình địch tiềm tàng mà đề phòng.
Có thể nói hai người họ là những kẻ đáng thương như nhau.
Lúc trước vợ sếp giận dỗi đi xem mắt, Hác Vệ Manh tự mình ra trận, thành công tác hợp cho một đôi oan gia.
Tiểu Thư Ký cũng xem như có quen biết với quý ngài uy mãnh này đây.
Chủ yếu là bởi dáng người này, muốn không quen biết cũng khó.
Ngài Uy Mãnh không thấy được tầm mắt của người đàn ông tinh anh trước mặt luôn lởn vởn ở thân dưới của anh, anh dùng một tay nhấc vali dưới đất lên:
“Đi thôi.”
Tiểu Thư Ký mím mím môi, lén nhón chân bước lên bậc thang.
Sức lực của anh ấy lớn thật nha, hê hê.
07.
Ngài Uy Mãnh trực tiếp đưa Tiểu Thư Ký đến căn phòng chuẩn bị cho cậu.
Điều kiện nơi bọn họ dừng chân đều không tệ, mỗi vị khách quý đều được chuẩn bị cho một phòng cao cấp xa hoa.
Tiểu Thư Ký nhìn chiếc giường đôi ba mét có thừa kia, cậu suýt chút nữa đã không kiềm được mà nhào đến lăn lộn.
To! Mềm! Thoải mái!
“Để tôi giúp cậu sửa lại bánh xe vali, chắc là phần trục bị kẹt rồi.”
Tiểu Thư Ký hoàn hồn, có hơi tò mò.
“Cái này cũng có thể sửa được sao?”
Ngài Uy Mãnh không để ý lắm, nhún vai.
“Cái này thì dễ thôi, hồi tôi còn nhập ngũ, bánh xe nào tôi cũng biết sửa, bánh xe vali thì có gì khó đâu.”
Mắt Tiểu Thư Ký sáng rực lên, rụt rè nói:
“Nếu không quá phiền phức thì xin nhờ anh vậy.”
“Có gì mà phiền phức chứ.” Ngài Uy Mãnh vô cùng hào sảng: “Dù sao cũng còn sớm, bây giờ tôi cũng rảnh.”
Tiểu Thư Ký ngồi bên mép giường, nhìn thấy Ngài Uy Mãnh như có ma thuật mà lấy ra một bộ dụng cụ đa năng, rồi gỡ bánh xe bị hỏng xuống.
“Cậu xem, cái này là do đồ vật bên trong quá nặng, đè xuống trục giữa của bánh xe… trước tiên lấy bớt đồ trong vali ra đã.”
“Được…”
Tiểu Thư Ký còn chưa phản ứng được, chỉ theo bản năng mà đáp ứng một tiếng, Ngài Uy Mãnh lập tức mở khóa vali ra.
Cậu nhét đầy mặt nạ trứng cá muối hoa cúc non cấp ẩm cao cấp dưỡng mông trong vali nha!
Bộp bộp rớt đầy đất.
Tiểu Thư Ký sắp ngất.
A a a a!!!!!
Không còn mặt mũi nhìn người rồi!
08.
“Ây da ngại quá ngại quá, tôi không ngờ bên trong lại nhét nhiều đồ như vậy.” Ngài Uy Mãnh cũng bị cảnh tượng này làm sửng sốt một chút, sau đó anh nhanh nhẹn nhặt đồ lên, bàn tay to của anh bóp bóp một xấp mặt nạ trong tay, ánh mắt anh đảo qua hàng chữ tiếng nước ngoài trên bao bì, nhướng mày, nói:
“Ra ngoài một chuyến cũng mang theo nhiều mặt nạ quá nha… Cậu Cao? Sao sắc mặt cậu không tốt lắm vậy?”
“Có lẽ lúc nãy hơi say xe.” Chân Tiểu Thư Ký mềm nhũn cả rồi, cậu nhẹ nhàng thở ra, cũng may mặt nạ trứng cá muối hoa cúc non cấp ẩm cao cấp dưỡng mông là hàng ngoại nhập, chữ trên bao bì đều là tiếng Pháp tiếng Nga tiếng Italy, nửa chữ tiếng Trung cũng không có.
Tiểu Thư Ký cố gắng mỉm cười, đoạt lại mặt nạ dưỡng mông yêu quý của cậu từ tay Ngài Uy Mãnh.
“Tôi tương đối sợ ánh nắng, da tôi rất dễ bị cháy nắng.”
“Đúng đúng đúng, nơi đó non mềm như vậy, phải bảo dưỡng kỹ càng mới được.”
Tiểu Thư Ký gật gật đầu, lại cảm thấy có gì đó sai sai.
Nơi đó?
Nơi nào đó?
09.
Đến tham gia hoạt động này gồm cả Tiểu Thư Ký tổng cộng có mười người, năm nam năm nữ.
Mọi người đến từ trời nam đất bắc, không quen biết nhau, tuy rằng thức ăn trong party đêm đó rất ngon, nhưng không thể cứ ăn ăn uống uống, tổng thể cũng không quá xấu hổ.
Bữa cơm đầu tiên, phần lớn các quý cô đều không dám buông thả, vì hình tượng nên ăn rất kiềm chế.
Các quý ông thì cố gắng ân cần, người hoạt bát một chút thì vắt óc khơi mào đề tài nói chuyện.
Tiểu Thư Ký không hứng thú lắm, ngày thường cậu đi làm, thường xuyên theo ông sếp bàn chuyện làm ăn.
Những chuyện như làm ấm bầu không khí thật sự quá nhiều, khó tránh khỏi mệt mỏi.
Nên biết rằng xã giao làm tiêu hao rất nhiều tinh lực, Tiểu Thư Ký tự nhận mình tinh lực có hạn, được nghỉ phép rồi cũng không quá muốn đi điều tiết không khí, thích xấu hổ thì xấu hổ đi, dù sao cũng sẽ không có tổn thất gì quá lớn.
Bánh kem mousse của khách sạn 5 sao vô cùng mềm mịn, cậu tới tới lui lui cầm lấy ăn, một hơi ăn luôn ba cái, vô cùng ưu nhã.
Cậu đang trôi dạt bên ngoài vòng xã giao, lại có người tiến đến bên cạnh cậu.
“Bánh kem mousse dâu tây của khách sạn này là kinh điển nhất, đúng không?”
Tiểu Thư Ký ngẩng đầu, nhìn thấy Ngài Uy Mãnh đang cười sang sảng với cậu.
“Ừm..”
Trong miệng Tiểu Thư Ký vẫn đang ngậm bánh kem, khách sáo gật đầu.
“Em gái tôi cũng rất thích loại này, nó còn nói với tôi vị xoài cũng ngon lắm…” Ngài Uy Mãnh đưa tay ra, trong tay là một cái đĩa nhỏ đặt một miếng bánh kem ngay ngắn: “Có muốn ăn thử không?”
“… Cảm ơn.”
Tim Tiểu Thư Ký nhảy bum ba la bum.
Tại sao anh ấy lại muốn đến nói chuyện với mình vậy? Còn lấy bánh kem cho mình nữa! Có rắp tâm gì đây? Một viên đạn bọc đường như vậy không xuyên thủng được trái tim tui đâu!
“Ngon không?”
Tiểu Thư Ký ăn một miếng, vui vẻ đến hai mắt sáng lấp lánh.
“Ngon lắm!”
Ngài Uy Mãnh mỉm cười gật đầu, lén thở dài nhẹ nhõm.
Nghiêm nhị cẩu à (*), tình địch tiềm tàng này của chú, anh đây nhất định sẽ đẩy mạnh tiêu thụ ra ngoài.
Đến lúc đó nhớ gọi anh đây một tiếng ông nội nha.
Sướng!
(*) Nghiêm nhị cẩu: Tên thật là Kha Mộng Nghiêu, nhân vật thụ trong truyện “Tiểu mỹ nhân và chồng cũ của cậu ấy”
10.
Sau khi nghỉ ngơi ngày đầu tiên, hôm sau bọn họ xuất phát đến khu thắng cảnh ở ngoại ô.
Lần này Ngài Uy Mãnh xem như cải trang đi tuần, giấu mình bên trong đoàn người, thỉnh thoảng quan sát xem nhân viên dẫn đoàn có làm tốt công việc không, bởi vậy người chung quang đều tưởng rằng anh cũng là khách mời.
Dáng người anh uy vũ đĩnh đạc, một vài nữ khách mời vây quanh anh hỏi chuyện.
Tiểu Thư Ký ngồi ở vị trí bên cạnh anh thấy anh bận rộn trái phải, trong mắt hơi chua xót, may mà cậu lo tự mình nhắm mắt nghỉ ngơi, không muốn để ý đến anh.
Lòng cậu rầu rĩ, hôm qua còn lấy bánh kem cho người ta, hôm nay đã lả lơi ong bướm.
Cậu suy nghĩ như thế một lát, đột nhiên cười cười tự giễu bản thân suy diễn quá nhiều.
Đừng lại tự mình đa tình cho rằng người ta thích mình, không đáng.
Tiểu Thư Ký thở dài, cảm thấy mình cũng chỉ là thèm thân thể của người ta, ngồi trên xe tự phỉ nhổ mình một lúc lâu.
Tới khu thắng cảnh cũng cố ý né tránh tầm mắt của Ngài Uy Mãnh, tự mình chơi với mình.
Cả ngày cũng coi như vui vẻ, lúc chạng vạng lại xảy ra chuyện xui xẻo.
Một vị nữ khách mời không biết nghĩ gì mà đi đến bên vách núi selfie, suýt chút nữa đã trượt chân ngã xuống, cũng may trùng hợp Tiểu Thư Ký đang đứng bên cạnh, nhanh tay lẹ mắt phản ứng túm người lại.
Chẳng qua màn anh hùng cứu mỹ nhân này không quá đẹp, Tiểu Thư Ký mặc áo sơ mi quần tây giày da, không cẩn thận dùng sức quá mạnh, đứng không vững, vặn trẹo mắt cá chân.
Cậu ngã đặt mông xuống đất, đau muốn nổ đom đóm mắt.
“Không sao chứ, cậu Cao cậu có sao không?” Nữ khách mời ngồi xổm bên cạnh chảy đầy mồ hôi lạnh, sắp bật khóc.
Tiểu Thư Ký đau muốn chết còn phải dành chút tinh lực mà an ủi cô.
“… Tàm tạm.”
Cũng may Ngài Uy Mãnh lập tức chạy đến, trên tay anh còn cầm hai cây kem đá mua ở cửa hàng ven đường gần đó, nửa quỳ trên mặt đất cởi giày trên chân bị thương của cậu ra.
“Chỉ bị bong gân thôi, không đụng đến xương cốt.” Ngài Uy Mãnh lên tiếng trấn an người bị thương, đồng thời bảo nhân viên dẫn đoàn mang những người khác tiếp tục hành trình, còn mình thì rời nhóm chăm sóc cho Tiểu Thư Ký.
“Đừng bận tâm đến tôi, tôi nghỉ ngơi một lát sẽ đỡ thôi.”
Ngài Uy Mãnh nhìn thoáng qua cẳng chân đang phát triển theo chiều hướng móng heo của Tiểu Thư Ký, vô cùng không tín nhiệm mà cười nhạo ra tiếng, dứt khoát ngồi xổm xuống đưa lưng trước mặt Tiểu Thư Ký, nói:
“Đừng cậy mạnh, leo lên.” Tấm lưng của Ngài Uy Mãnh vừa kiên cố vừa rộng lớn: “Tôi cõng cậu đến bệnh viện kiểm tra.”
“Không cần, tình trạng thân thể của tôi…”
“Phục tùng mệnh lệnh, đừng để tôi nói đến lần thứ ba.”
Tiểu Thư Ký che che ngực.
Tiêu rồi tiêu rồi!
Sao lại hung dữ như vậy nha!
Thích quá đi à!.