Ngài Vệ Sĩ Không Xứng Chức


Thẩm Kình Vũ nói: “Anh muốn giảm cân, không phải giảm béo.

Hoặc nói cách khác là anh cần rút nước.”
“Rút nước?” Kỷ Cẩm nhíu mày.

Nghe có vẻ chẳng phải chuyện chính đáng gì cả.

“Ừ.

Tỉ trọng mỡ của anh không cao nên không giảm béo được, cơ bắp cũng không thể giảm.

Nếu muốn giảm cân trước khi thi đấu thì chỉ còn cách rút nước thôi.”
Kỷ Cẩm không hiểu lắm, nhìn sang chiếc bình nước lớn của Thẩm Kình Vũ.

Nếu muốn rút nước thì sao anh còn phải uống nhiều như vậy?
“Bình thường giảm cân cần ba tuần.” Thẩm Kình Vũ giải thích.

“Hai tuần đầu tiên, anh cần uống khoảng tám lít nước mỗi ngày để tạo thành thói quen thoát nước cho cơ thể.

Vào tuần cuối cùng giảm lượng nước uống vào nhưng cơ thể vẫn còn thói quen đào thải, vậy là có thể rút nước một cách nhanh chóng.”
Nước chiếm hơn sáu mươi phần trăm cân nặng, nếu không muốn ảnh hưởng đến cơ bắp thì chẳng thể nghi ngờ, rút nước là biện pháp tốt nhất.

Kỷ Cẩm hỏi: “Thế anh muốn giảm bao nhiêu?”
“Lâu rồi anh không giảm cân nên cần làm quen dần.

Lần này giảm ba tuần chắc được khoảng bảy cân, dưới bảy mươi cân là có thể đánh ở hạng nhẹ.”
“Bao nhiêu cơ?!” Kỷ Cẩm suýt thì nhảy dựng lên.

Ba tuần? Bảy cân???
Cậu nhớ mình từng thấy một câu chuyện cười ở trên mạng, có người hỏi làm thế nào để giảm bảy cân thật nhanh trong vòng một tháng, bình luận được thích nhiều nhất ở dưới là, chỉ có chặt bớt một chân đi mới có thể giảm nhanh thế được!
“Chỉ tạm thời rút nước thôi.” Thẩm Kình Vũ nói.

“Chờ khai cân nặng xong là có thể bổ sung lại mà.”
“Dù là tạm thời thì cũng hại sức khỏe quá đấy!” Kỷ Cẩm nghe thôi đã đau lòng muốn chết.


“Mà chỉ rút nước thôi cũng có thể giảm được bảy cân á?!”
“Được, bảy cân không phải quá nhiều.

Anh kiểm soát lượng muối và nước trong vài ngày, mặc áo cao su chạy cự li dài rồi đến hai ngày cuối cùng đi tắm xông hơi để rút hết nước là gần được rồi.” Thẩm Kình Vũ nói nhằm trấn an cậu.

“Đây là kiến thức cơ bản của các vận động viên thi võ đối kháng, ai cũng biết hết.

Anh giảm bảy cân là ít rồi, đến khi làm quen có thể giảm nhiều hơn.

Đối với các vận động viên UFC, ba tuần có thể rút đi năm đến bảy cân, giỏi hơn nữa còn giảm được cả chín.

Khai cân nặng rồi bổ sung nước là có thể lấy lại tám cân chỉ sau một ngày.”
Trước đó Thẩm Kình Vũ chỉ tham gia các giải đấu nghiệp dư nên mới tổ chức khai báo cân nặng đúng vào ngày thi đấu.

Với các giải chuyên nghiệp, việc báo cân phải được thực hiện trước một ngày để nếu có vận động viên không đủ tiêu chuẩn cho hạng cân còn có thời gian thay đổi đối thủ.

Đây cũng là thời điểm các tuyển thủ gấp rút bổ sung nước và khôi phục thể lực.
Khuôn mặt Kỷ Cẩm sắp nhăn nhúm cả lại.

Rút nước rồi bổ sung lại trong thời gian ngắn, thay đổi gần mười cân chỉ trong một ngày, người chứ có phải khăn mặt đâu?!
Dù Thẩm Kình Vũ nói với giọng thản nhiên nghe có vẻ rất dễ dàng, nhưng Kỷ Cẩm vẫn không muốn anh hành hạ cơ thể mình như vậy.

Cậu hỏi: “Anh nhất định phải đánh hạng cân nhẹ à? Không giảm có được không?”
“Với chiều cao của anh, nếu đánh ở hạng nhẹ sẽ có ưu thế vượt trội.” Thẩm Kình Vũ vuốt ve vành tai đối phương.

“Kể cả khi anh đánh hạng cân trung bình cũng phải tăng cân trước rồi giảm.”
Lông mày Kỷ Cẩm nhướn cao đến mức sắp bay ra ngoài: Lại sao nữa?
“Vì ai ai cũng giảm cân.

Nếu anh không giảm, chờ đến khi bọn họ bổ sung nước rồi lên võ đài sẽ nặng hơn anh ít nhất năm cân, người bất lợi sẽ là anh.”
“…” Kỷ Cẩm mất một lúc lâu mới bật ra một câu khỏi kẽ răng.

“Đây là cạnh tranh tiêu cực!”
Thẩm Kình Vũ cười, lắc đầu: “Không hẳn là cạnh tranh tiêu cực.

Thi đấu đối kháng là như thế, tất cả mọi người đều làm hết khả năng trong phạm vi quy tắc cho phép.


Bởi vì ai cũng muốn thắng.”
Kỷ Cẩm nhíu mày nhìn anh.
Tuy cậu đau lòng vô cùng, nhưng khi nghe thấy Thẩm Kình Vũ thốt ra hai từ “muốn thắng”, cậu không nói ra được lời phản đối nữa.
Đã hết thời gian nghỉ ngơi, Thẩm Kình Vũ lại vào sân tiếp tục huấn luyện.
Buổi chiều Kỷ Cẩm lại đi tập thêm một lát, ở lại chờ Thẩm Kình Vũ kết thúc buổi huấn luyện.

Hai người ăn cơm tối tại nhà ăn của câu lạc bộ rồi cùng nhau về nhà.
Vừa về đến nơi, cuộc gọi của Túc An đã tới.
“A Cẩm, báo cho em một tin tốt này!” Sự hả hê trong giọng nói của cô không hề bị ngăn cách qua sóng điện thoại.

“Chị nghe nói mấy công ty hợp tác với Tiêu Dịch Kiệt sắp khởi tố tên họ Tiêu đấy để nó bồi thường tiền vi phạm hợp đồng rồi.

Công ty chủ quản cũng sa thải tên đó luôn, lần này tên đó chết chắc!”
Kỷ Cẩm đảo mắt, có vẻ hả giận: “Nên như vậy mà?”
“Đúng, nên như vậy từ lâu rồi!” Túc An mắng.

“Tốt nhất là tên đó không đền nổi tiền vi phạm hợp đồng xong lưu lạc đến mức xin ăn dưới gầm cầu đi!”
“Hứ, ai thèm bố thí cho hắn chứ?”
“Hahahahaha, cũng đúng!”
Hai chị em nói xấu Tiêu Dịch Kiệt một lúc, cảm thấy khoan khoái cả thể xác lẫn tinh thần.
“Đúng rồi, còn một tin tốt nữa phải báo cho em.” Túc An nói tiếp.

“Chuyện hợp đồng em không cần lo nữa.

Giám đốc Đơn đã bảo em nghỉ ngơi dưỡng bệnh cho khỏe rồi, có nhu cầu gì thì nói lại với công ty, còn lại để bao giờ em khỏi hẳn rồi hẵng nói.”
Trước đây Túc An còn lo lắng về hợp đồng ba trăm triệu, nhưng sau khi Kỷ Cẩm công khai bệnh tình, công ty cũng đã thấy phản ứng của dư luận mạng.

Tiêu Dịch Kiệt lợi dụng căn bệnh đấy để đe dọa Kỷ Cẩm, quần chúng tức giận sắp đào cả mộ tổ nhà hắn lên rồi, nếu bây giờ công ty chủ quản còn dám dùng hợp đồng để ép cậu đi làm kiếm tiền có lẽ cũng phải đối mặt với tình cảnh tương tự.

Hơn nữa trạng thái hiện tại của Kỷ Cẩm cũng không thể làm việc ổn thỏa, chẳng bằng sớm tỏ ra tử tế ủng hộ Kỷ Cẩm chữa bệnh, sau này còn có thể hợp tác tốt đẹp, lâu dài.

Mọi nỗi lo trong dự tính đều đã được giải quyết, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi cúp điện thoại, Kỷ Cẩm chơi với mèo một lúc rồi vào trong phòng viết nhật ký.


Cậu ghi lại tâm trạng cả suy nghĩ cả ngày của bản thân, sau đó vào Weibo.
Hôm qua cậu thẳng thắn về bệnh tình của mình trên Weibo rồi đi ngủ luôn.

Sau một ngày đã có hàng trăm ngàn bình luận, cậu hơi sợ hãi nhưng vẫn lấy dũng khí để xem qua một lướt.
Cậu vốn nghĩ mình sẽ chịu rất nhiều chỉ trích, nhưng ngoài dự đoán, không ngờ gần như tất cả đều là lời động viên, ủng hộ vô cùng ấm áp!
Kỷ Cẩm dành một tiếng để đọc qua các bình luận, trong lòng nóng bừng.

Sau đó cậu lại chia sẻ về hoạt động trong ngày của mình lên mạng.
Chín rưỡi tối, Kỷ Cẩm và Thẩm Kình Vũ tắm uyên ương.

Thẩm Kình Vũ sắp bước vào thời kì cấm dục trước giải đấu, tất nhiên hai người phải phóng túng đã đời…
Nửa tiếng sau, Kỷ Cẩm mệt đến mức không còn sức bò ra khỏi bồn tắm.

Cậu được Thẩm Kình Vũ trùm khăn tắm ôm ra ngoài, vừa đặt đầu vào gối lập tức đi vào giấc ngủ.
***
Vì bị mất nước, thể lực của Thẩm Kình Vũ cũng giảm đi.

Anh gần như không còn sức sau khi hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện hàng ngày, hơn nữa giảm cân có yêu cầu nghiêm khắc về chế độ ăn nên Thẩm Kình Vũ không nấu cơm nữa.

Kỷ Cẩm phụ trách làm đồ ăn sáng mỗi ngày, bữa tối cậu cùng ăn đồ dinh dưỡng mà câu lạc bộ cung cấp với Thẩm Kình Vũ rồi hai người cùng nhau về nhà.
Bây giờ không còn lịch trình làm việc nữa, cuộc sống của hai người trở nên vô cùng đơn điệu.

Thẩm Kình Vũ vẫn huấn luyện như thường lệ, Kỷ Cẩm đã quen dần, bắt đầu tăng lượng vận động của mình lên ba tiếng.

Ban ngày, ngoài thời gian vận động, cậu sẽ tự tập đàn hay nghe nhạc, đọc sách.

Cậu tìm những quyển sách về tâm lý học trong kệ của Thẩm Kình Vũ, bọn nó đã từng giúp Thẩm Kình Vũ, bây giờ cũng có thể giúp cậu nhận thức rõ hơn về bản thân.
Buổi tối về nhà, hai người sẽ ngồi xem phim, vuốt mèo với nhau.

Kỷ Cẩm không đi diễn nữa, nhưng thỉnh thoảng hứng lên sẽ mở một buổi diễn độc nhất vô nhị cho một người một mèo trong nhà.
Cuộc sống trở nên bình thản nhưng tràn ngập hạnh phúc.
Chỉ còn ba ngày nữa Thẩm Kình Vũ sẽ tham gia “Dũng sĩ quyết đấu”.
Sau khi anh hoàn thành buổi huấn luyện ban ngày, Kỷ Cẩm cũng xong buổi tập sang tìm anh, hai người cùng ăn tối trong căn tin.
Trên bàn của Thẩm Kình Vũ có ba đĩa thức ăn do bác sĩ dinh dưỡng chuẩn bị.

Một đĩa có cá, gà, thịt bò và các loại chất đạm khác, còn lại là rau và hoa quả.

Trông đồ ăn có vẻ màu sắc và phong phú, nhưng ai ăn sẽ biết vị nó như thế nào– cá hấp, thịt gà thịt bò luộc, các loại rau quả khác đều là luộc hoặc để sống, không có một chút tinh bột hoặc muối nào trong khẩu phần ăn.
Nếu lượng muối trong cơ thể quá cao sẽ giữ nước lại, không có lợi cho việc rút nước, vì vậy một tuần trước khi tham gia giải đấu, anh còn phải cai cả muối ăn.
Ăn một bữa không có mùi vị như vậy mà Thẩm Kình Vũ không than lời nào, nhưng anh mới gắp hai miếng, Kỷ Cẩm ở phía đối diện đã thở ra đầy bực bội.
Thẩm Kình Vũ đang nhai miếng ức gà, ngẩng đầu lên hỏi bằng giọng mũi: “Ơi?”

Kỷ Cẩm buồn bực chọc vào miếng rau trong bát.
Cậu vốn cảm thấy Tiểu Ngư đã cấm dục nhiều lắm rồi, nhìn vào kế hoạch huấn luyện của câu lạc bộ còn lo lắng hơn– cứ tập tiếp, cậu sợ Thẩm Tiểu Ngư sẽ thật sự trở thành một chưởng môn khổ hạnh mất! Không cho hút thuốc, không uống rượu, thậm chí không được buông thả dục vọng.

Mấy thứ đấy thì được thôi, đều là vì sức khỏe, nhưng giờ đến muối cũng không được ăn.

Từ giờ có phải nhìn thấu hồng trần, chăng đèn niệm Phật luôn không?
Thật ra Thẩm Kình Vũ không hề thấy mình khổ.

Được ăn thỏa thích tất nhiên là thích, nhưng niềm vui mà đồ ăn mang lại còn lâu mới sánh bằng niềm hạnh phúc mà thắng lợi mang lại trên võ đài.

Nhờ thái độ này, dù huấn luyện gian khổ hơn nữa anh cũng vui vẻ chịu đựng.
Kỷ Cẩm đang suy nghĩ lung tung trong đầu, bỗng thấy trán bị người khác nhẹ nhàng đẩy một cái.
Thẩm Kình Vũ rút tay lại: “Nghĩ gì thế?”
Con quái vật trong lòng Kỷ Cẩm lầm bầm: Muốn anh đừng có tập tành gì nữa! Về sung sướng, phóng túng với em đi!
Cậu bĩu môi: “Không nghĩ gì cả.”
“Vậy sao em thở dài?”
“Anh quan tâm à? Than thở bình thường không được sao?”
Nhìn bộ dạng oán hận của cậu, Thẩm Kình Vũ lại thấy vui vẻ: dù không biết Kỷ Cẩm đang nghịch gì, nhưng dạo này anh có thể cảm thấy cậu đang dần trở lại vẻ sống động như trước kia, có thể thấy tác dụng phụ của thuốc đã giảm nhiều.
Đúng lúc ấy, tiếng chuông điện thoại của Thẩm Kình Vũ reo lên.

Anh lấy máy ra, thấy cái tên trên màn hình thì ngạc nhiên một thoáng, dường như nhận ra điều gì mà tắt đi nụ cười trên môi.
Kỷ Cẩm nhận ra sự thay đổi của anh, bèn đặt đũa xuống.
Chuông reo lần thứ hai, Thẩm Kình Vũ hít sâu một hơi rồi nhận máy: “Chào bác sĩ Phó, bác sĩ tìm tôi có việc gì à?”
Nghe thấy hai chữ “bác sĩ”, Kỷ Cẩm mở to mắt ngạc nhiên.
Không biết đầu bên kia nói cái gì mà mắt Thẩm Kình Vũ khẽ co lại, anh nói một cách bình tĩnh: “Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.”
Anh cúp máy, cất điện thoại đi, thấy Kỷ Cẩm nhìn mình với vẻ lo lắng nhưng không giải thích gì, chỉ nói: “Ăn đi.”
Đến khi ăn xong rồi rời khỏi câu lạc bộ, ngồi lên xe về nhà, Kỷ Cẩm mới hỏi: “Cuộc điện thoại vừa rồi… Là bác sĩ của bố anh à?”
“Ừm…” Thẩm Kình Vũ dựa lưng vào ghế, ánh mắt nhìn về phía trước không hề có tiêu cự.

“Chiều nay ông ta không còn nhịp tim nữa, bệnh viện gọi anh đến xử lý hậu sự.”
Kỷ Cẩm sững người.

Từ khi biết Thẩm Vọng bị suy gan giai đoạn cuối, Thẩm Kình Vũ đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng anh không ngờ chuyện ập đến vào thời điểm này, chỉ ba ngày trước một giải đấu quan trọng trong sự nghiệp của anh! Anh không miêu tả được tâm trạng lúc này của mình, chẳng bất ngờ, dường như cũng không khổ sở, chỉ cảm thấy… rất mệt mỏi, vô cùng hoang mang.
Bỗng tay phải của anh được nắm lấy bởi một bàn tay hơi lạnh.
Anh mở mắt quay sang, thấy Kỷ Cẩm đang nhìn mình bằng ánh mắt trong vắt.

Cậu bao lấy tay anh trong bàn tay mình, như những lần anh động viên Kỷ Cẩm lúc thường ngày.
“Anh yên tâm thi đấu đi.” Cậu nói.

“Ngoài ra cứ giao cho em, em sẽ giúp anh xử lý thật chu đáo!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận