Ngài Vệ Sĩ Không Xứng Chức


Sau khi cuộc họp kết thúc, mọi người đang định đứng dậy, rời khỏi phòng hội nghị thì Lưu Chiêu bước ra từ phía sau máy quay: “Các huấn luyện viên, Tiểu Vũ nữa, chờ một chút với! Chúng ta ghi hình một buổi phỏng vấn về nội dung cuộc họp vừa nãy, được không?”
Toàn bộ quá trình họp đều được ghi lại bởi đội ngũ quay phim, nhưng nếu trong tương lai chỉ chiếu như vậy thì có lẽ khán giả không thể hiểu được hai phe trong phòng đang tranh luận về điều gì.

Vì vậy, mỗi người phải giải thích thêm về quan điểm cá nhân của mình để bổ sung cho nội dung trong phim tài liệu.
Người nhận phỏng vấn đầu tiên là thầy Lưu hướng dẫn đấm bốc.
“Thầy Lưu, tại sao trong buổi họp vừa nãy ông lại cho rằng Thẩm Kình Vũ nên tránh đòn vung tay trái của Noguchi Oosawa? Vung tay trái là một đòn gì đó cực kì đáng gờm sao?”
Thầy Lưu nghĩ một lúc rồi đáp: “Nói thế nào nhỉ… Bản thân các đòn đánh không thể được đánh giá là đáng gờm hay không đáng gờm.

Vung tay trái thì ai cũng biết, quan trọng là ai ra tay, và đánh như thế nào.

Noguchi Oosawa có được xác suất KO cao như vậy thì tất nhiên cậu ta cực kì giỏi! Theo tôi biết, giải vô địch UFC những năm qua thậm chí có người dùng cú đấm bình thường nhất mà đánh được tỉ lệ hạ đo ván 100%!”
“Vậy ông có thể giải thích đòn vung tay trái của Noguchi Oosawa đáng gờm ở đâu không?”
“Tất nhiên một phần do tốc độ của cậu ta nhanh.” Thầy Lưu nói.

“Vận tốc vung tay trung bình là 0,18 giây, tốc độ phản ứng của người thường còn chưa đạt được đến con số ấy.

Anh không tin thì có thể thử một chút, cho một người bình thường đứng đó, kể cả nói trước rằng nắm đấm sẽ đến từ hướng nào nhưng chắc chắn vẫn không thể nào tránh được.

Tốc độ phản ứng của tuyển thủ chuyên nghiệp tất nhiên nhanh hơn người thường, nhưng dưới tình huống thi đấu phức tạp cũng rất khó tránh.”
Lưu Chiêu bất giác nhớ đến một câu huyền thoại: “Vậy có thể nói rằng võ thuật trên thế giới, chỉ tốc độ là khó địch nhất* hay không?”
(*) raw: 天下武功, 唯快不破, trích từ bộ phim “Tuyệt đỉnh Kungfu” của Châu Tinh Trì.

Thầy Lưu gật đầu, nói tiếp: “Đúng vậy.

Ngoại trừ tốc độ, khả năng nắm bắt cơ hội của cậu ta cũng rất giỏi.

Cậu ta thích ra đòn cùng lúc khi đối thủ vung nắm đấm trực diện, vì trong lúc đó cậu ta có thể bắt được sơ hở của đối thủ.

Vậy mới nói, tại sao cùng tấn công, người khác không thể hạ đo ván mà cậu ta thường xuyên đánh được KO? Vì người khác không bì kịp tốc độ, sức lực hay chớp được thời cơ như cậu ta.”
Lưu Chiêu lại hỏi: “Vậy sao cậu ta lại lợi hại như thế?”
“Tất nhiên nhờ luyện tập rồi!” Thầy Lưu nói không chút nghĩ ngợi.


“Có thể trong một trận nào đó cậu ta thắng đối thủ bằng đòn ấy rồi cảm thấy đòn này rất tiện dụng, vậy là không ngừng luyện tập tăng cường.

Tập một đòn cả chục nghìn, trăm nghìn hay thậm chí cả triệu lần, tập đến khi trở thành đòn sát thủ.

Cho nên tôi mới đề nghị Tiểu Vũ né đòn, thời gian chuẩn bị của chúng ta sít sao như vậy, cần gì mạo hiểm thế?”
Phỏng vấn xong thầy Lưu dạy đấm bốc, Lưu Chiêu gọi Thẩm Kình Vũ vào.
“Tiểu Vũ.” Lưu Chiêu hỏi.

“Trong cuộc họp vừa nãy, thầy Lưu đề xuất cho cậu tránh “đòn sát thủ” của đối thủ, còn huấn luyện viên Tả lại đề nghị cậu đối đầu trực diện với “đòn sát thủ” ấy, hơn nữa cố gắng bắt được nhược điểm của đối thủ trong quá trình này.

Rõ ràng cậu đã nghiêng về vế sau, có phải vì cậu rất tin tưởng năng lực của bản thân không?”
Lưu Chiêu vốn cho rằng Thẩm Kình Vũ sẽ đưa ra một câu khẳng định không chút do dự, dù sao trong buổi họp vừa nãy anh tỏ ra vô cùng quả quyết, không ngờ Thẩm Kình Vũ trả lời hết sức lý trí: “Hiện tại tôi chưa bắt đầu huấn luyện nên không biết việc ấy khó đến mức nào… Nhưng xuất phát từ khát vọng chiến thắng, tôi cảm thấy không thể nào đồng tình với đề xuất của thầy Lưu– dù ông ấy nói có phần đúng.”
Lưu Chiêu nhíu mày: “Nghĩa là sao?”
“Vì bản thân tôi là một người thích và cũng giỏi về tấn công trước.

Nếu lúc thi đấu tôi không muốn đối thủ có thể phát huy nên không thể làm điều này điều kia thì nhất định sẽ bị bó tay bó chân, còn xuất hiện nhiều sai lầm.

Ra sân với sự “e ngại” dành cho đối thủ, chỉ bằng việc mang tâm lý ấy thì chắc chắn không thể đánh tốt được.”
Lưu Chiêu chợt hiểu ra.
Thẩm Kình Vũ nói tiếp: “Trên sàn đấu không thể nghĩ tôi “không thể” làm gì, mà chỉ được nghĩ tôi “muốn” làm gì, chỉ khi đó tôi mới phát huy toàn bộ thực lực mà không cần kiêng nể điều gì.” Giọng nói của Thẩm Kình Vũ không hề kịch liệt nhưng ánh mắt của anh vô cùng kiên định.

“Tôi tin rằng đối thủ rất giỏi, nhưng tôi tin vào sức mạnh của bản thân hơn cả.

Tôi không phải sợ hãi bất kỳ đối thủ nào.”
Lưu Chiêu nghe những lời ấy, không nhịn được dựng thẳng ngón tay cái cho Thẩm Kình Vũ từ phía sau ống kính.
***
Sau khi xác định phương hướng huấn luyện, kế hoạch nhanh chóng được lập ra.

Trừ các bài tập cơ bản, đội ngũ huấn luyện viên của Thẩm Kình Vũ còn thêm vào các bài tập tránh né với cường độ cao.

Chỉ cần Thẩm Kình Vũ có khả năng tránh được cú vung tay trái của Noguchi Oosawa, anh hẳn có thể nắm được sơ hở của Noguchi Oosawa khi tung “đòn sát thủ” rồi phản kích.
“Đòn đặc biệt” của Noguchi Oosawa phải đổ vô số mồ hôi mới tập thành được, vậy muốn đối phó với gã cũng chỉ có thể dùng cách tương tự – luyện tập, luyện tập không ngừng, tập đến liều mạng.

Quá trình huấn luyện sẽ tăng lên dần dần, lúc mới bắt đầu tập với cọc gỗ, đến khi đạt được mục đích của bài tập thì bắt đầu luyện thực chiến.
Trên sân huấn luyện, huấn luyện viên theo tập của câu lạc bộ đang tập đánh thật với Thẩm Kình Vũ.

Ở bên cạnh sân, vài chiếc máy quay ghi lại toàn bộ quá trình huấn luyện ấy.
Tả Phong Duệ và thầy Lưu đang rảnh rỗi nên cũng đến xem.
“Ông nghe gì chưa?” Ánh mắt Tả Phong Duệ vẫn dõi theo sàn đấu, hất cằm về phía thầy Lưu.

“Trước đó chúng ta đã đặt thời hạn huấn luyện hai tuần cho cậu ấy, cậu ấy chỉ mất một tuần để đạt được mục tiêu.”
“Biết rồi.” Thầy Lưu gật đầu.

“Thằng nhóc này khá thật.”
“Vậy bây giờ ông đã tin chưa?”
Thầy Lưu cười ngại ngùng: “Vốn tôi đâu phải không có lòng tin với cậu ấy, chẳng phải tôi sợ có sơ xuất gì à?”
“Tôi thì không sợ, tôi có niềm tin!” Tả Phong Duệ nhìn qua phía thầy Lưu.

“Sao, chúng ta đánh cược đi.”
“Cược gì?”
“Cược xem cậu ấy có thể hoàn thành sớm mục tiêu của giai đoạn này hay không.

Làm được thì ông mời, không làm được thì tôi mời.”
“Ấy…” Thầy Lưu hết cách.

“Ông nhất định phải gõ tôi một cái à?”
Hai người đang nói chuyện qua lại, bỗng thấy Thẩm Kình Vũ trong sân huấn luyện lảo đảo vài bước.

Ngay sau đó, anh ngã gục xuống đất, sau khi ngã không đứng dậy ngay mà cúi người, ôm lấy bắp chân của mình.
Mọi người vây xem trên sân đều ngây người, ngay cả huấn luyện viên theo tập cũng sững sờ, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Tả Phong Duệ là người tỉnh lại đầu tiên, đẩy mọi người ra để xông lên trước.

Thầy Lưu lấy lại tinh thần rồi xoay người chạy ra ngoài để tìm bác sĩ trong câu lạc bộ.
“Sao thế?” Tả Phong Duệ nhào xuống bên cạnh Thẩm Kình Vũ.


Huấn luyện viên theo tập cũng ngồi xổm xuống, kiểm tra tình huống của anh với vẻ mặt sốt sắng.
Thẩm Kình Vũ nhíu mày, lắc đầu: “Cử động nhanh quá, chắc là căng cơ.”
Bác sĩ đến rất nhanh.

Ông kiểm tra sơ qua, xác nhận không phải các thương tổn nghiêm trọng như gãy xương hay đứt gân chân rồi kết luận: “Tôi nghĩ hẳn là căng cơ, hay đến bệnh viện chụp để có chẩn đoán chính xác đi.”
Mọi người không chút do dự đỡ Thẩm Kình Vũ dậy, lái xe thẳng đến bệnh viện.
***
Nửa tiếng sau.
“Đúng là căng cơ, không phải vấn đề lớn.” Bác sĩ xem phim chụp rồi nói.

“Tạm thời đừng vận động, về nghỉ ngơi cho khỏe là được.”
“Bác sĩ, phải nghỉ bao lâu?”
“Ít nhất hai tuần nữa, cụ thể hơn phải tùy thuộc vào từng cá nhân.

Lâu thì sáu tuần mới khỏi hoàn toàn.”
“…”
Tả Phong Duệ và thầy Lưu đứng hai bên Thẩm Kình Vũ mang vẻ mặt phức tạp.

Không ngờ bọn họ chỉ vừa đánh cược đã thành lập flag.

Giờ thì hay rồi, đừng nói hoàn thành sớm mục tiêu huấn luyện, ngay cả kế hoạch đã đề ra cũng phải trì hoãn lại!
Vết thương là việc thật, mọi người ở đây đều đã trưởng thành, tất nhiên không làm những việc ấu trĩ như cò kè mặc cả với bác sĩ.

Khám xong, bọn họ dìu Thẩm Kình Vũ ra khỏi bệnh viện rồi lái xe về câu lạc bộ.
Biểu cảm của mọi người trong xe đều có vẻ nghiêm trọng, đặc biệt là Thẩm Kình Vũ.

Trông anh có vẻ tự trách.

Tả Phong Duệ thấy vậy bèn vỗ vai Thẩm Kình Vũ: “Đừng lo, cậu tiến bộ nhanh hơn kế hoạch nhiều, dời lại hai, ba tuần cũng được.”
Thẩm Kình Vũ không đáp lại.

Khi huấn luyện trưa nay, anh đã cảm thấy chân không quá thoải mái, song anh xem nhẹ tình trạng cơ thể mình, cho rằng không có vấn đề gì, không ngờ lại kéo chậm tiến độ huấn luyện.

Nóng vội nhất thời, cuối cùng cái được không thể bù lại cái mất.
Tả Phong Duệ thấy Thẩm Kình Vũ vẫn còn ảo não, lại vỗ vai anh lần thứ hai: “Được rồi, giữ vững tinh thần đi!”
“Đúng vậy.” Thầy Lưu bên cạnh tiếp lời.


“Chút vết thương nhỏ này cũng được gọi là tai nạn à? Người tập võ ai chẳng từng gãy xương đứt gân mấy lần? Đừng vì chút thương tổn nhỏ mà phiền não chứ.”
Tả Phong Duệ nhìn đồng hồ: “Còn chưa đến hai giờ, dù hôm nay cậu bị thương cũng đừng có lười biếng, trước hết về câu lạc bộ tập thân trên hai tiếng nữa đi.

Năm rưỡi sẽ cho cậu về nhà.”
Hai người lời qua tiếng lại, hoàn toàn không cho Thẩm Kình Vũ thời gian chen miệng.

Thẩm Kình Vũ đành gật đầu: “Được rồi.”
Xe nhanh chóng về đến câu lạc bộ, mấy người thầy Lưu xuống trước, dìu Thẩm Kình Vũ xuống xe.

Người quay phim đi theo xuống xe sau cùng.

Anh ta bám sau Tả Phong Duệ, rốt cuộc tìm được cơ hội mở miệng sau cả quãng đường im lặng.

Anh ta nhỏ giọng phàn nàn thay Thẩm Kình Vũ: “Huấn luyện viên Tả, anh ấy đã bị thương rồi, ông không thể cho anh ấy nghỉ một buổi được à? Anh ấy thê thảm quá đấy?”
Tả Phong Duệ nhìn người quay phim, không hề tức giận.

Ông bình tĩnh hỏi lại: “Để cậu ấy về nghỉ luôn thì cậu ấy dưỡng bệnh được à?”
Người chụp ảnh nghĩ thầm, nhưng vậy cũng hơn là tiếp tục huấn luyện chứ? Việc huấn luyện cường độ cao còn thiếu một buổi này chắc?
“Chuyện đã xảy ra rồi, chậm tiến độ huấn luyện là chuyện chắc chắn, có làm gì cũng không thay đổi được.” Tả Phong Duệ nhìn dáng người chống gậy phía trước, nói một cách lạnh nhạt.

“Nhưng tập một chút cũng hơn là không làm gì.

Người như cậu ấy, nếu để cho cậu ấy nghỉ ngơi thật, cậu có tin cậu ấy càng khó chịu hơn không?”
Người quay phim ngây ra, không lên tiếng.
Sau khi mọi người trở về câu lạc bộ, Tả Phong Duệ điều chỉnh một lượt kế hoạch huấn luyện đã đề ra cho Thẩm Kình Vũ.

Dù căng cơ không phải một thương tích nghiêm trọng nhưng chắc chắn không thể coi nhẹ được.

Chậm trễ tiến độ huấn luyện hoặc ảnh hưởng đến thắng bại của một trận đấu chỉ là việc nhỏ, lỡ như để lại di chứng gì, ảnh hưởng đến con đường thể thao tương lai mới là chuyện trọng đại.
Hai tuần sau, tất cả bài tập thực chiến và các hạng mục huấn luyện phải chuyển động cũng bị hủy, chủ yếu là các bài tập tĩnh và huấn luyện thể hình.

Đến khi thương tích trên chân Thẩm Kình Vũ khỏi hoàn toàn rồi bàn tiếp.
Sắp xếp xong kế hoạch, Thẩm Kình Vũ đến khu dụng cụ.

Dưới sự theo dõi của huấn luyện viên, anh tập đến năm giờ rưỡi rồi mới chống gậy về nhà..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận