Vương Doãn Mạt bị sặc khói thuốc ho đến hai mắt đỏ lên.
Cô hướng hai mắt nhìn về phía Hạ Thương ngồi trên giường.
Hạ Thương nhìn thấy Vương Doãn Mạt thì không tin vào mắt mình.
"Mạt Mạt?"
Anh thấp giọng gọi cô một tiếng.
ĐÀO ĐÀO: bắt đầu từ chương này Đào sẽ đổi cách xưng hô của Doãn Mạt với Hạ Thương nhé.
"Em đến rồi..."
Vương Doãn Mạt tiến lại gần giường bệnh của Hạ Thương.
Giây phút này, cô muốn chạm vào người anh, bao nhiêu nhớ nhung của những ngày qua không sao tả được.
Hạ Thương nhìn xuống chân mình thật lâu không có bất kì biểu hiện gì.
Vương Doãn Mạt đã đến chổ anh, cô đưa mắt nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới, nhận thấy anh không bị thương bất kì chổ nào ngoài chân thì cũng thở phào một hơi.
"Hạ Thương, anh không muốn ôm em sao?"
Thấy Hạ Thương vẫn không nói lời gì nữa, Vương Doãn Mạt đành phải mở lời trước.
Hạ Thương nghe vậy thì nâng mắt lên nhìn cô, anh thở dài một hơi sau đó dang tay ra hướng về phía cô.
Vương Doãn Mạt mỉm cười, cúi người ôm lấy anh.
Hạ Thương cũng ôm lấy Vương Doãn Mạt, tay xoa nhẹ trên tấm lưng nhỏ của cô.
"Mạt Mạt, anh rất nhớ em, nhớ đến phát điên"
Hạ Thương thấp giọng nói.
Ánh mắt của anh hiện tại ôn nhu đến lạ thường.
Vương Doãn Mạt tựa đầu lên vai anh, im lặng hưởng thụ sự nuông chiều quen thuộc.
"Hạ Thương, chúng ta kết hôn đi"
Bỗng nhiên Vương Doãn Mạt trở nên nghiêm túc, cô rời khỏi lồng ngực Hạ Thương, nhìn thẳng vào mắt anh nói một câu.
Hạ Thương nghe xong thì càng thêm chấn động, anh nhìn Vương Doãn Mạt bằng ánh mắt không thể tin được.
"Mạt Mạt, ngoan, đừng đùa anh"
Anh đưa tay vuốt vuốt mặt cô cười khổ.
Hiện tại chân anh vô cùng bất tiện, anh sợ sau này cô sẽ thấy xấu hổ khi sánh vai cùng anh.
Vương Doãn Mạt nhìn thấy biểu hiện của anh liền biết anh đang suy nghĩ gì.
"Em không chê anh, Hạ Thương chúng ta kết hôn đi"
Vương Doãn Mạt cắn môi có chút bối rối nhìn Hạ Thương.
"Em chắc chứ?"
Hạ Thương thấp giọng hỏi ngược lại, anh muốn cô phải suy nghĩ thật kĩ.
Một khi cô kết hôn với anh rồi thì cả đời còn lại cũng đừng hòng trốn thoát khỏi lòng bàn tay anh.
Có hối hận cũng không thể nào.
"Chắc"
Vương Doãn Mạt gật đầu liên tục.
"Được, ngày mai chúng ta trở về Hải Thành"
Nhìn thấy ánh mắt kiên định của Vương Doãn Mạt, Hạ Thương không thể không đồng ý, huống chi cô lại còn là tín ngưỡng duy nhất của anh, là người mà anh nằm mơ cũng không thể tin là mình sắp có được.
"Đến, anh muốn ôm em thêm một chút"
Hạ Thương dang tay ra, lại muốn ôm Vương Doãn Mạt.
Cô ngoan ngoãn chui vào lòng anh.
Cả buổi chiều hôm đó, Vương Doãn Mạt ở lại bệnh viện với Hạ Thương đến tận tối mới trở về khách sạn.
Trong khoảng thời gian đó, Hạ Thương đã kể lại tất tần tật mọi chuyện cho Vương Doãn Mạt nghe.
Anh còn kể lại chuyện ba mình sắp xếp, đem Hàn Thư nhét vào tay anh.
Vương Doãn Mạt nghe qua đã hiểu sơ toàn bộ.
Mối quan hệ của anh và ba mình không tốt, ông luôn muốn anh làm theo ý mình, muốn anh làm con cờ mặc cho ông đặt đâu thì ngồi đó.
Nhưng với một người như Hạ Thương, anh cứng đầu đến nỗi khiến Hạ Chính lên cơn đau tim mấy lần.
Tối hôm đó, Vương Doãn Mạt đến, Hạ Thương đã chuẩn bị xong tất cả.
Vào tối hôm nay anh sẽ trốn ra khỏi bệnh viện cùng cô bay về Hải Thành.
Vương Doãn Mạt có chút lo ngại chân anh nhưng Hạ Thương một hai nằng nặc bảo mình không sao.
Quả thực chân Hạ Thương đã lành hẳn nhưng đi lại sẽ có chút khập khiễng.
Vương Doãn Mạt nhìn mà xót cả lòng.
...
Từ Los Angeles, Hạ Thương và Vương Doãn Mạt đã an toàn đáp về sân bay Hải Thành.
Hạ Thương không chờ được nữa mà bắt xe kéo Vương Doãn Mạt đến thẳng Cục Dân Chính.
"Mạt Mạt, anh cho em một cơ hội nữa.
Em chắc chắn là muốn lấy anh?"
Đứng trước cửa Cục Dân Chính, Hạ Thương gằn từng chữ một hỏi Vương Doãn Mạt.
"Đi thôi"
Vương Doãn Mạt cau mày kéo tay Hạ Thương nhiều chuyện đi.
Sau 7749 thủ tục kết hôn thì sau khi bước ra, trên tay Hạ Thương và Vương Doãn Mạt đã có mỗi người một cuốn sổ nhỏ.
Chính là giấy đăng kí kết hôn.
"Bà Hạ, quãng đời còn lại, anh yêu em"
Hạ Thương nhìn cuốn sổ trong tay sau đó nhìn sang Vương Doãn Mạt mỉm cười nói một câu.
"A Thương, về sau, em yêu anh"
Vương Doãn Mạt nhón chân lên, hôn nhẹ một cái vào cằm Hạ Thương.
Anh thoáng sững sờ khi thấy Vương Doãn Mạt chủ động.
Hạ Thương cúi đầu nhìn đôi mắt đen láy của Vương Doãn Mạt đang lấp lánh mong chờ rồi cúi đầu hôn lên môi cô.
A Thương, về sau dù có khó khăn, thử thách nào em cũng sẽ luôn cùng anh đối mặt....