Vương Đình Hi quay người đi thẳng ra xe, không nói một lời cũng không để ý đến Thẩm Lạc Ngưng.
Thẩm Lạc Ngưng ngoan ngoãn đi theo Vương Đình Hi ra xe để về Đế Đô.
Suốt đường đi, Vương Đình Hi luôn im lặng, Thẩm Lạc Ngưng lén nhìn anh chỉ thấy đôi mài anh cau chặt, môi khẽ mím lại.
Nhìn biểu cảm này của anh, Thẩm Lạc Ngưng chắc chắn rằng anh đang tức giận.
Cô có chút rối bời, lúc đó do tình thế nguy cấp nên cô với vùng tay anh ra chạy đến bên cạnh người phụ nữ mang thai.
Về đến căn hộ Đế Đô Vương Đình Hi đi vào phòng ngủ lấy đồ sau đó đi thẳng vào phòng tắm, anh vẫn không để ý đến Thẩm Lạc Ngưng.
Thẩm Lạc Ngưng nhìn Vương Đình Hi cứ chiến tranh lạnh với mình thì có chút tủi thân.
Cô không biết phải dỗ anh như thế nào....!
Cả chiều hôm đó, Vương Đình Hi vẫn không nói chuyện với Thẩm Lạc Ngưng.
Cô thì không biết nên làm thế nào nên cũng đành im lặng.
Tối đó, trên giường ngủ, không giống như mọi ngày khi Vương Đình Hi ở nhà liền ôm cô vào lòng ngủ nhưng hôm nay anh không ôm cô, lại còn quay lưng với cô mà ngủ.
Thẩm Lạc Ngưng bĩu môi, lần này ngài Vương giận thật rồi.
Từ lúc kết hôn đến giờ, đây là lần đầu tiên anh giận cô....!
Thẩm Lạc Ngưng không giỏi nói chuyện nên đành im lặng, nhận ra hơi thở đều đều của anh, cô chắc rằng anh đã ngủ nên cũng nằm xuống ngủ theo.
Một lát sau Vương Đình Hi trở mình, đem Thẩm Lạc Ngưng ôm vào trong lòng.
"Nhóc vô lương tâm.
Anh vẫn đang giận em mà"Vương Đình Hi vuốt tóc Thẩm Lạc Ngưng rồi đặt lên môi cô một nụ hôn.
Thẩm Lạc Ngưng nhận ra hơi thở và cái ôm quen thuộc nên vươn tay ôm eo anh, mắt vẫn nhắm lại chứng tỏ cô không bị đánh thức.
Sáng hôm sau, Thẩm Lạc Ngưng thức giấc, theo thói quen sờ sờ chổ nằm bên cạnh tìm kiếm Vương Đình Hi.
Nhận ra chổ bên cạnh không có người nên Thẩm Lạc Ngưng liền bật dậy.
Cô tìm kiếm điện thoại của mình...!
[ Phương Kỳ.
Để dỗ bạn trai thì nên làm gì?]
Thẩm Lạc Ngưng nhắn trên bàn phím vài chữ rồi gửi đi.
[Ngài Vương nhà cậu giận dỗi sao?]
Phương Kỳ rất nhanh phản hồi lại tin nhắn.
[Ừm]
[Cậu dùng lời ngon tiếng ngọt vào, đàn ông rất dễ bị sự ngọt ngào làm tan chảy]
[Còn cách khác không?]
[Cái đó...hay là thôi đi.]
Phương Kỳ tưởng tượng đến cảnh Thẩm Lạc Ngưng sắt đá dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ Vương Đình Hi liền nổi da gà.
[Cảm ơn cậu vậy]
Thẩm Lạc Ngưng bất lực trả lời sau đó quẳng điện thoại đi.
Cô vệ sinh cá nhân xong liền bước vào phòng bếp thì thấy Vương Đình Hi đang làm bữa sáng.
Cô ngoan ngoãn đi vào bếp bày thức ăn Vương Đình Hi làm xong đem ra bàn.
Vương Đình Hi đến nhìn cũng không nhìn Thẩm Lạc Ngưng một cái.
"Ăn đi" Vương Đình Hi bưng đồ ăn ra đặt trên bàn sau đó nói.
Thẩm Lạc Ngưng như một con rối ngoan ngoãn làm theo.
Ăn nhanh phần của mình.
[Ting...]
Tiếng chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
Vương Đình Hi đứng dậy đi ra mở cửa.
Thẩm Gia Hứa rất nhanh xông vào, người anh hiện giờ bừng bừng sát khí.
"Thẩm Lạc Ngưng.
Em điên rồi phải không?" Thẩm Gia Hứa tức giận quát.
"Điên???"Thẩm Lạc Ngưng có chút khó hiểu nghiêng đầu hỏi.
"Em một mình, tay không lao lên với tên điên đó.
Em tưởng em hay lắm sao?" Thẩm Gia Hứa lại quát.
Thẩm Lạc Ngưng lúc này mới biết lý do Thẩm Gia Hứa giận dữ cô à một tiếng sau đó tiếp tục ăn như không liên quan tới mình.
"Thẩm Lạc Ngưng.
Anh nói cho em biết.
Bây giờ trên mạng đang ầm ầm khen ngợi em, nói em tài giỏi, giống như một anh hùng, như vậy em tưởng em anh hùng lắm sao? Nếu lỡ em bị thương...."Thẩm Gia Hứa quát lên.
Thẩm Lạc Ngưng bị anh hai giận dữ nhưng vẫn tỏ ra vô cùng thản nhiên, cô vẫn ăn bữa sáng của mình.
"Để cô ấy ăn"Vương Đình Hi nhịn không được liền lên tiếng.
Anh không thích người khác quát nạt vợ mình, cho dù là anh trai của cô ấy.
"Ăn cái gì mà ăn?" Thẩm Gia Hứa chuyển cơn nóng giận sang Vương Đình Hi.
"Cô ấy là vợ tôi" Muốn mắng thì phải là tôi mắng.
Vương Đình Hi nhíu mài nói.
"Là vợ cậu nhưng cũng là em gái tôi.
Mở miệng bảo rằng là vợ cậu nhưng lại để em ấy lao vào nguy hiểm.
Tại sao cậu không ngăn cản em ấy?" Thẩm Gia Hứa trừng mắt nhìn Vương Đình Hi.
Vương Đình Hi mím môi nghe Thẩm Gia Hứa nói.
Quả thực như vậy, lúc đó chẳng hiểu vì sao anh không ngăn cản Thẩm Lạc Ngưng lại khi cô vùng tay khỏi tay anh.
Mọi lời Thẩm Gia Hứa nói đều đúng, Vương Đình Hi cúi đầu như tự trách.
Thẩm Gia Hứa sắc bén nhìn ra biểu cảm của Vương Đình Hi nên liền nói vài câu hoà hoãn.
"Được rồi.
Chỉ được lần này thôi.
Lần sau nếu như còn có chuyện như vậy nữa..."
"Sẽ không có lần sau"Vương Đình Hi nghiêm túc nói.
Thẩm Gia Hứa nhíu mài nhìn Thẩm Lạc Ngưng đang ăn sáng rồi quay người rời đi.
Vương Đình Hi đánh mắt sang nhìn Thẩm Lạc Ngưng sau đó đi vào thư phòng.
Thẩm Lạc Ngưng ăn xong, dọn dẹp rồi đi theo Vương Đình Hi vào thư phòng.
Chiều mai Vương Đình Hi trở về quân khu nên Thẩm Lạc Ngưng muốn giải quyết mọi chuyện trong hôm nay.
Cô không muốn anh khi quay về quân khu mà vẫn còn để chuyện này trong lòng.
Khi Thẩm Lạc Ngưng tiến vào phòng thì thấy Vương Đình Hi đang đứng ngoài ban công, dường như anh đang hút thuốc....!
Thẩm Lạc Ngưng đi nhanh đến, vòng tay ôm lấy anh từ phía sau.
"Ông Xã.
Em xin lỗi.
Em sai rồi"Thẩm Lạc Ngưng ngoan ngoãn nhận lỗi..