Ngắm Bắn Hồ Điệp


Lí Vụ nhìn chằm chằm vào tin nhắn một lúc, sợ cô bận tâm, trả lời: Có.
Trên thực tế, chiều nay, chỉ có bạn cùng phòng, nam sinh hàng trước, và cô gái tên Đào Uyển Văn mà Thành Duệ nói đã chủ động bắt chuyện với cậu, còn lại một người bạn học cũng không có.
Họ đã quen với một vòng tròn cố định, tất cả bọn họ đều có một nỗi sợ hãi tự nhiên trước người lạ và những kẻ xâm nhập, so với trao đổi, tựa hồ bọn họ càng thích quan sát từ xa hơn.
Toàn bộ buổi chiều, trừ đi vệ sinh, Lí Vụ vẫn luôn ngồi tại chỗ của mình.

Chỉ có khoảng không gian nhỏ này mới có thể khiến cậu bình tĩnh.
Cậu cũng phát hiện, chương trình học của cậu đã giảm sút một chút, mỗi một môn đều thế, tiến trình học tập của trường nổi tiếng cũng nhanh giống như một thanh chuyển tiếp.
Sầm Căng mau chóng trả lời: Nam sinh hay nữ sinh?
Lí Vụ sợ run, vành tai khẽ nóng lên: Nam sinh.
Sầm Căng: Ừm? Không có nữ sinh sao?
Trong lời nói, tựa hồ còn có chút kinh ngạc cùng thất vọng.
Lí Vụ rất nhanh chối bỏ: Không có.
Sầm Căng: Vậy thì chuyên tâm học tập
Lí Vụ: Ừm.
Sầm Căng: Ngủ ngon.
Lí Vụ: Ngủ ngon.
Sầm Căng hỏi như vậy không phải không có đạo lý.
Bình tâm mà nói, Lí Vụ sinh ra không tệ, nhất là hiện tại nảy nở hơn chút, ngũ quan càng thêm nhuệ khí, mày rậm mũi cao, mắt to rõ ràng, là dáng vẻ điển hình của thiếu niên nhiều màu sắc.
Sau vài ngày tiếp xúc, cô phát hiện ấn tượng của đứa trẻ này có liên quan mất thiết đến tâm trạng của nó.
Nếu cậu đối với bạn thành thật, cậu sẽ tỏ ra yếu ớt dễ tổn thương, nhưng nếu cậu ấy cố tình xa cách, gương mặt sắc nét của cậu hoàn toàn có thể đẩy lui phần lớn người.
Mặc bộ quần áo cô chọn, hoàn toàn không có nữ sinh nào bắt chuyện với cậu?"
Sầm Căng không quá tin tưởng.
Nhưng thay đổi suy nghĩ một chút, có thể cô đã sinh ra bộ lọc tình mẫu tử đối với Lí Vụ, nên cảm thấy cậu chỗ nào cũng tốt, người khác thì chưa chắc.
Sầm Căng không nghĩ về nó nữa, bắt đầu suy nghĩ về kế hoạch tương lai sau này.
Cô từ chức quá đột ngột, một tháng sau phải làm như thế nào, cô vẫn chưa có lấy một ý tưởng.
Nhớ lại quá khứ, mỗi lần cô quyết định đều quá bốc đồng, nguyện vọng thi đại học, yêu đương, xuất ngoại học nghiên cứu sinh, còn có sau đó kết hôn, mang thai, đều kèm một số theo ý muốn quá mức của bản thân mình.
Nhưng cô cũng biết, loại tâm huyết bất chợt này, thì cô không cần lo lắng gì, dù có vấp ngã cũng nhất định có gia đình nâng đỡ.
Nghĩ đến đây, Sầm Căng vội vàng gọi cho ba mình.
Đối diện rất nhanh bắt máy, Sầm Căng ngọt ngào kêu: "Ba!"
Bên kia cũng thật nghiêm túc đáp lời: "Ừ——."
"Cảm ơn ba." Sầm Căng nói: "Hôm nay đứa nhỏ đã bắt đầu đi học."
Giọng điệu ba Sầm vui vẻ an tâm: "Được, tốt, như vậy con cũng có thể yên tâm."
Sầm Căng thở dài: "Ba, mẹ thế nào, vẫn còn giận con sao?"
"Tức giận?" Trong lời nói của ông lộ ý cười: "Trước khi ngủ còn cùng ba mắng con một trận."
Sầm Căng cụp mắt, nhìn chằm chằm hoa văn nhỏ trên quần ngủ mình: "Giúp con nói xin lỗi với mẹ, con nhắn tin cho mẹ rồi, nhưng bà ấy không trả lời con."
"Làm sao có thể thật sự giận con? Giữa mẹ và con gái không có hận thù qua đêm." Ba Sầm cười cô nghĩ nhiều: "Mẹ con rất khỏe, quan tâm mình nhiều hơn đi, hai ngày nay còn nghỉ ngơi sao?"
Sầm Căng nói: "Không, hôm nay đi làm."
"Gặp Ngô Phục rồi?"
"Gặp rồi ạ." Sầm Căng quyết tâm thẳng thắn: "Con chuẩn bị nghỉ việc."
"A?" Ba ngạc nhiên giây lát, nhưng rất nhanh đã hiểu, ông tận lực khiến cho giọng điệu trở nên thong thả phù hợp: "Được rồi, đều đã thành thế này rất khó trở lại như lúc đầu."
Nhưng Sầm Căng đã nghe được rõ ràng, cô giơ tay lên mạnh mẽ xoa trán, tựa hồ làm vậy mới có thể xua đi chua xót bất chợt dâng trào: "Con có thể thật sự sắp ly dị."
Cô nghẹn ngào: "Cảm giác mình sống vô ích nhiều năm như vậy, chẳng làm được chuyện gì."
"Vớ vẩn!" Giọng nói ba Sầm có chút nóng nảy: "Vừa mới giúp con người ta đi học, chỉ cái này thôi, là đã có thể công đức vô lượng rồi, làm sao lại không làm được chuyện gì chứ."
Sầm Căng vì lo lắng mà tốc độ nói nhanh hơn: "Hôm nay con hỏi ông chủ, chọn Ngô Phục hay chọn con, anh ấy đã chọn Ngô Phục.

Con chính là so với Ngô Phục kém cỏi hơn."
Ba Sầm trả lời: "Cậu ta so với con nhiều hơn hai năm kinh nghiệm, chức vị cũng cao hơn con, trách nhiệm phải gánh vác cũng nhiều hơn, hai người tụi con không có cùng điểm xuất phát, không thể so sánh, nếu ba là ông chủ của con ba cũng sẽ chọn Ngô Phục."
"Con biết, nhưng nó quá thật." Sầm Căng nhẹ nhàng hít sâu: "Con đã sống quá dễ dàng phải không ạ?"
"Căng Căng, con gái." Từ đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở dài rất nhẹ: "Con không nên vì chuyện này mà hoàn toàn chối bỏ bản thân mình, cuộc sống vốn không thể thuận buồm xuôi gió, công việc không hài lòng có thể đổi, hôn nhân khiến cho con đau khổ cũng có thể kết thúc.

Quan trọng nhất là con dám lựa chọn, con đã tự mình lựa chọn trong suốt bao năm qua, và con cũng đã chịu trách nhiệm cho những lựa chọn của mình.

Con không sai, đây không phải vấn đề của con."
Sầm Căng dùng mu bàn tay lau mạnh má trái đã ướt đẫm, nức nở khóc: "Nhưng con không muốn chia tay với Ngô Phục...!Ba ơi, con không muốn rời xa anh ấy...!Con không biết là thói quen hay vẫn còn yêu anh ấy, vừa nghĩ đến việc không thế sống cùng anh ấy, thậm chí lại không thể cùng anh ấy nói chuyện, con không thể thích ứng nổi, không tiếp nhận được, con không thể tự nhiên chút nào.

Con biết đã không còn cách nào cứu vãn được, rõ ràng kết quả đã như vậy, không có biện pháp quay trở lại quá khứ, nhưng con thật không chịu nổi, không chịu nổi đoạn quan hệ này cứ như vậy mà kết thúc, không chịu nổi việc mình là người bị bỏ rơi..."
Mỗi lần nhớ đến những chuyện này, cô liền cảm thấy mình vỡ tan thành bột phấn, làm thế nào cũng không góp lại được.
Sau một hồi im lặng, ba Sầm cũng không biết phải làm sao: "Ba cũng không giúp được con, hôn nhân là do đôi bên cùng lựa chọn."
Hôn nhân do đôi bên cùng lựa chọn, có ai mà không biết.
Một cây cầu treo, móng cọc ở hai bên, bất kể cái nào bị nhổ đi, thì cuối cùng cũng đi vào ngõ cụt.
Sầm Căng đã mơ giấc mơ dài, có một năm cô và Ngô Phục đi nghỉ ở vùng núi, ở đó có một con đường bằng kính.
Cô sợ cao, một bước cũng không dám bước, Ngô Phục trấn an không có kết quả, liền cõng cô lên.

Cô nắm lấy bả vai anh hét lên: "Chúng ta như vậy có phải nặng hơn rất nhiều, sẽ khiến tấm kính nứt ra rồi rơi xuống."
Ngô Phục thoải mái: "Vậy thì chết cùng nhau cũng tốt lắm, dù sao sau này già đi cũng phải chôn cùng nhau."
Cô không thuận theo, chân đá loạn, quyết tâm đòi xuống.
Ngô Phục buông ra, xoay người lại cười với cô: "Tham sống sợ chết như vậy?"
Cô không đáp, chỉ đưa tay cho anh, tức giận nói: "Giữ cho chắc."
Ngày hôm đó, cô và anh đan chặt mười ngón tay, đi suốt toàn bộ hành trình.
Nhưng kết thúc giấc mơ, tay cô hoàn toàn trống rỗng, đột nhiên không còn thấy bóng dáng Ngô Phục, toàn bộ con đường cũng phút chốc không còn bóng người, xung quanh là núi sông đen kịt như ma quỷ đem cô vây lại bên trong, cô vô cùng sợ hãi, lớn tiếng gọi tên anh ——
Sầm Căng bị đánh thức, sau lưng đầy mồ hôi, gò má lạnh ngắt, cô chạm nhẹ vào mặt mình, tay đụng phải dòng lệ.
Cô lau sạch nước trên đầu ngón tay, thẫn thờ nhìn chiếc đèn chùm trên đỉnh đầu, sau đó cuộn người lại khóc nức nở.
Rốt cuộc là thực tế giống như một giấc mộng, hay là mộng trái ngược với thực tế? Sầm Căng không thể nào biết được, cô chỉ biết, từ nay về sau cuộc sống chỉ toàn đau khổ, không biết khi nào mới có thể kết thúc.
Kết thúc loại tình cảnh này, loại trạng thái này, loại tâm tình này.
Mỗi một ngày, Sầm Căng đều tuyệt vọng rồi tha thiết trông đợi.
Một một ngày, cô đều tránh tiếp xúc trực tiếp với Ngô Phục.
Không biết là ai đã để lọt tin tức, đồng nghiệp công ty nghe nói hai người xảy ra biến cố, không còn ai lấy quan hệ hai người ra đùa giỡn trêu chọc nữa.
Cuộc xung đột xảy ra vào trưa hôm đó chẳng ảnh hưởng gì nhiều, đội bọn họ thành công giành được dự án sửa chua "Crunchy", Ngô Phục vô cùng bận rộn, mỗi ngày đều có rất nhiều cuộc họp nhỏ, Sầm Căng tuy thân thể ở công ty, nhưng đã sớm tách rời với tập thể.
Cô đã xem xét tốt ngôi nhà tiếp theo cho mình, là một công ty quảng cáo tiên tiến, tập trung vào mảng social, hai năm qua công ty này rất được chú ý, có danh tiếng rất tốt trong ngành.
Vị trí ứng tuyển là một writer cao cấp, nhưng cô cũng bày tỏ muốn chuyển giao theo hướng lập kế hoạch.
Lúc trước ở phương diện giao tiếp cá nhân Sầm Căng khá lười biếng, cô chỉ thích ngồi trước máy tính đọc chữ, bây giờ cô muốn thoát khỏi vòng an toàn.
Năng lực Sầm Căng khá tốt, những hạng mục cô tham gia trước đây đều là các thương hiệu lớn, trong tay cầm không ít đề án đẹp, cho nên phỏng vấn cũng coi như thuận lợi.

Sau khi hỏi thăm thời gian đến nhận việc sớm nhất, đối phương tỏ ý rất mong cô gia nhập.
Tuy nói một ngày bằng một năm, nhưng thoáng cái cũng cầm cự đến cuối tuần.
Thứ bảy hơn sáu giờ, Sầm Căng đúng giờ tan sở.
Ngồi vào ghế lái, cô thở phào nhẹ nhõm như vừa ra khỏi tù, nhưng rất nhanh, kẹt xe đã làm cho chiếc xe biến thành chiếc hộp kim loại chậm chạp.

Vất vả chịu đựng đến lúc đoạn đường hoàn toàn được khơi thông, Sầm Căng lái vào tiểu khu, dừng lại ở tủ giao hàng lấy đồ.
Đem một đống đồ đặt vào cốp sau, Sầm Căng mở taobao lên, kiểm từng cái một, chỉ có duy nhất một cái hộp không cách nào đối chiếu.
Sầm Căng liếc nhìn số đơn, chợt nhớ đến đôi giày đã hết hàng ở trung tâm mua sắm lúc trước.
Một cái tên mấy ngày nay bị bỏ quên chợt xuất hiện trong đầu, Sầm Căng lấy điện thoại di động ra, liếc nhìn thời gian.
Cô đóng cốp lại, lần nữa quay trở lại xe, quay đầu lái khỏi tiểu khu.

Lí Vụ ngồi trước bàn học, ôm đầu tính một câu hỏi hình học lớn.
Sau khi tan học buổi chiều, bạn cùng phòng liền hò reo trở về nhà.

Lúc này chỉ còn lại Lâm Hoằng Lãng đang thu dọn đồ đạc.
Cậu ta vừa hát vừa qua loa đem sách bài tập nhét vào cặp, phát ra những tiếng động nhỏ.

Lí Vụ nghe vào tai, nhất thời có một chút nóng nảy.
Trước khi đi, Lâm Hoằng Lãng kỳ quái liếc nhìn Lí Vụ: "Cậu không về nhà sao?"
Lí Vụ liếc cậu ta một cái, trầm thấp "ừ" một tiếng.
"Vậy tớ đi trước." Lâm Hoằng Lãng kéo khóa, đem túi hất lên vai: "Tối mai gặp."
Lí Vụ gật đầu: "Được, tạm biệt."
Lâm Hoằng Lãng vừa đi, ký túc xá thật sự chỉ còn lại một mình cậu.
Lí Vụ sợ tốn điện, đem đèn trần tắt đi, thay bằng đèn bàn.

Ánh sáng hắt bóng người cao gầy ảm đạm của cậu lên cánh cửa, cậu thoáng trông thấy, đột nhiên không còn cách nào viết tiếp.
Cậu đặt bút xuống, một lúc sau lại cầm nó lên, kẹp ở giữa ngón tay xoay xoay hai cái.
Vài giây sau, thiếu niên lần nữa ném bút đi, sát bên lưng ghế, cả người cậu cũng theo đó sụp xuống.
Mi mắt cậu hơi rũ, ánh mắt hơi chùng xuống, chỉ nhìn thấy cây bút lăn trên mặt giấy rồi dừng lại.
Cậu giơ tay cầm lấy điện thoại từ trong ngăn kéo, bấm mở giao diện tin nhắn.
Nội dung nói chuyện còn dừng lại ở đêm khuya kia, vào ngày đầu tiên cậu nhập học.
Về sau Sầm Căng cũng không liên lạc với cậu nữa.
Lí Vụ nhấp môi, vừa định đem điện thoại đặt lại chỗ cũ, điện thoại lại rung lên.
Nhìn thấy tên người gọi, tim cậu đột nhiên đập nhanh, cậu vội vàng nhấn nút nhận.
"Alo, Lí Vụ?"
Người phụ nữ giọng điệu bình đạm, những cũng đủ để bốn phía quanh cậu tăng thêm mười độ.
"Ừm." Thiếu niên dừng lại, nói: "Là tôi."
"Buổi tối có tự học không?"
"Không có."
"Nghỉ phải không?"
"Ừm."
"Tôi ở dưới cổng chính trường cậu, cậu thu dọn đồ đạc xuống đây đi."
"A..." Một cỗ sung sướng bất ngờ bùng lên, trong nháy mắt bao trùm lấy cậu, cậu không phản ứng kịp, không cách nào trả lời kịp.
"A cái gì?" Người phụ nữ dương cao giọng: "Cuối tuần, không tính về nhà sao?"
Nhà.
Nhà...
Cúp điện thoại, Lí Vụ chợt đứng dậy, đem sách vở bài thi mau chóng nhét vào cặp sách, kiểm tra cửa sổ, cậu e sợ từ từ chạy ra khỏi ký túc xá.
Ban đêm mát mẻ, mãnh liệt rót vào phổi cậu, chiếc cặp sách phía sau cũng rục rịch liên tục cọ vào lưng cậu, nhưng thiếu niên dường như không biết, cậu phóng thẳng một đường đến cổng trường, nụ cười làm thế nào cũng không thu lại được..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui