Ngậm đi một tiểu phu lang
Edit: mimai
Beta: irisyen
Ăn xong bữa sáng, thấy Thần ca nhi lại tính toán về phòng ở, Vương Kim An vỗ vai y một cái, "Hai ngày gần đây, sao vừa ăn xong ngươi liền chạy trở về phòng vậy? Nếu không phải ngươi tuổi còn nhỏ, ta sẽ phải hoài nghi có phải ngươi kim ốc tàng kiều* hay không?"
*Trong nhà có chứa giai nhân hoặc người tình.
Thần ca nhi da mặt mỏng, nghe vậy gương mặt không khỏi nóng lên, biểu tình có chút bất đắc dĩ, "Ngươi đừng nói bậy."
Thấy y mặt đỏ, Vương Kim An càng thêm hăng hái, hướng y làm mặt quỷ, "Vậy thôi mà đã ngượng ngùng? Về sau trưởng thành, cưới tức phụ còn phải.....? Không đúng, nói không chừng Thần ca nhi của chúng ta càng muốn gả chồng."
An Tử Hi vỗ đầu cậu một cái, "Được rồi, ngày thường nói hươu nói vượn còn chưa tính, liền đến Thần ca nhi cũng trêu ghẹo, y mới bao lớn."
Thần ca nhi trở lại phòng, tiểu hồ ly đang lười biếng mà nằm bò ở trên giường, hai ngày này linh lực trong người nó đã khôi phục không ít, thương tích trên móng vuốt khôi phục hơn phân nửa.
Thần ca nhi đem đồ ăn về đưa cho nó, "Trước cố chịu ăn chút đi, buổi chiều ngày mai được nghỉ nửa ngày, có thể lên phố mua đồ vật, đến lúc đó ta mua cho ngươi chút ăn ngon."
Nó luôn dễ dỗ, chỉ cần nghe được vài câu dỗ dành của Thần ca nhi, tâm tình liền rất tốt.
Thần ca nhi đem bánh bột bắp bẻ từng khối.
Tiểu hồ ly liền ăn trên tay y một lát, mấy ngày nay nó đều ăn thịt nướng, nướng lại khó ăn, cũng ngon hơn bánh bột bắp, bánh bột bắp ở học viện là thức ăn phụ, còn có chút lên men, tiểu hồ ly ăn một lát liền ghét bỏ nhăn cái mũi.
Kỳ thật cũng không khó ăn giống biểu hiện ra ngoài của nó vậy, nó chính là muốn cho Thần ca nhi ở cùng nó lâu hơn, thấy Thần ca nhi vẫn luôn nhẫn nại dỗ nó, càng được nước lấn tới, lăn lộn nửa ngày mới ăn xong một nửa.
Rõ ràng là nó cố ý, Thần ca nhi xem buồn cười không thôi.
*
Buổi tối, Thần ca nhi như cũ ôm tiểu hồ ly đi vào giấc ngủ, thời tiết đã dần dần lạnh lên, trên người tiểu gia hỏa ấm vô cùng, ôm nó ngủ, trên người Thần ca nhi cũng trở nên ấm áp.
Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào phòng, hôm nay vừa lúc là mười lăm, vầng trăng không chỉ tròn, mỗi một ánh trăng còn bao vây lấy rất nhiều linh khí mắt thường nhìn không được, này đúng là linh khí mà tiểu hồ ly cần thiết.
Nó siêng năng hấp thu linh khí chung quanh, lực lượng bị hao mòn giờ đây đã được lắp đầy lại.
Ngủ đến nửa đêm, Thần ca nhi chỉ cảm thấy trên ngực như bị một tảng đá lớn đè ép.
Y mất nửa ngày mới mở to mắt, xuyên qua mi mắt chính là một cái đầu nhỏ tóc đen tuyền, xuống chút nữa là một khuôn mặt nhỏ trắng nõn.
Đứa bé đang ghé vào trong ngực y, ngủ thật ngon, y ngơ ngác nhìn chằm chằm mặt nó sau một lúc lâu, đáy lòng hoài nghi là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là chuyện khác, Thần ca nhi dằn xuống đáy lòng chấn động, nhịn không được duỗi tay sờ khuôn mặt nọ.
Một khắc khi bị y chạm tới, tiểu gia hỏa mở mắt, cái trán nó no đủ, một đôi mắt sáng như sao trời, cái mũi nhỏ cao thẳng phía dưới là môi nhỏ hồng hào, mỗi một chỗ đều đẹp đến không tả.
Nó theo bản năng cọ cọ lòng ngực Thần ca nhi, cọ xong mới phát hiện nó thế nhưng biến lớn.
Nghĩ đến lần đầu tiên Thần ca nhi thấy nó đáy mắt hoảng sợ, nó hoàn toàn thanh tỉnh, sâu trong đáy mắt cũng dần dần trở nên sâu thẳm.
Thần ca nhi miễn cưỡng áp xuống khϊếp sợ, duỗi tay thật cẩn thận sờ soạng đầu tiểu hồ ly, mắt to thanh triệt trước kia nay tràn đầy mê mang, "Ngươi là hồ yêu sao?"
Tiểu hồ ly cúi thấp đầu, biểu tình có chút nghi hoặc, lặp lại, "Hồ yêu?"
Thanh âm nó khàn khàn, nói không quá lưu loát, như nói ra từng chữ từng chữ một.
Đáy mắt Thần ca nhi hiện lên một ý mừng như điên, duỗi tay xoa đầu nó, đôi mắt cũng gắt gao nhìn theo chuyển động của môi nó, "Ngươi biết nói chuyện?"
Dây thanh quản của tiểu hồ ly vốn không có vấn đề, lúc ban đầu không nói được, cũng chỉ là bởi vì không biết cách, hiện tại thấy đáy mắt Thần ca nhi đầy kinh hỉ, khát vọng nói chuyện của nó càng mãnh liệt, ừ một tiếng thật mạnh, đôi mắt cũng sáng lấp lánh, một bộ dáng cầu khen ngợi.
Thần ca nhi bị biểu tình đáng yêu của nó chọc cười, nhịn không được ngồi dậy, tiểu hồ ly cũng ngồi dậy theo y, sau khi ngồi dậy, Thần ca nhi mới phát hiện tiểu gia lớn hơn không ít.
Lúc trước nhìn bộ dáng bất quá chỉ bốn năm tuổi, hiện tại đã ước chừng sáu bảy tuổi.
Khuôn mặt nhỏ đã rút đi vẻ non nớt cửa tiểu hài tử, làm mặt mũi nó càng như họa.
Thần ca nhi nhìn hai giây mới phát hiện không thích hợp, "Quần áo của ngươi đâu?"
Đứa nhỏ trước mặt căn bản không mặc quần áo, một thân da thịt trắng nõn ở dưới ánh trăng hiện ra bạch quang, nhìn đến tiểu tước tước* trên người nó, gương mặt Thần ca nhi đột nhiên đỏ lên, vội vàng nhìn qua chỗ khác.
*Là em bé chim á..
là cái đó đó.
"Quần áo ở chỗ nào? Mau mặc vào!"
Cho rằng y lại muốn né tránh, trong lòng tiểu hồ ly lộp bộp, duỗi tay đem đầu Thần ca nhi kéo đến trước mặt, nói thật lớn, "Không sợ."
Thần ca nhi hơi hơi sửng sốt, "Không sợ cái gì?"
Nhận thấy được đáy mắt nó ủy khuất, Thần ca nhi mới ý thức được nó có ý tứ gì, vội vàng giải thích một câu, "Ta không phải sợ ngươi, ngươi trước đem quần áo mặc vào."
Tiểu hồ ly dùng ý niệm thử hai lần 'quần áo hiện ra', mặc vào hồng y, khuôn mặt nhỏ có vẻ càng thêm xinh đẹp bức người.
Một khắc như vậy, Thần ca nhi đã hoàn toàn ngủ không được nữa, nghĩ đến mấy ngày trước trên chân nó có không ít vết thương, Thần ca nhi thắp sáng đèn dầu, "Cho ta xem vết thương trên chân ngươi."
Tiểu hồ ly vươn chân nhỏ cho y xem, vết thương trên chân đã biến mất, một đôi chân nhỏ trắng trắng nộn nộn, đáng yêu không thôi.
Thần ca nhi không biết nó như thế nào biến thành người, nhịn không được hỏi, "Có nơi nào không thoải mái hay không?"
Tiểu hồ ly lắc đầu, nghĩ đến cái gì, khuôn mặt nhỏ lại nhíu lại, "Lần đầu tiên, đau."
Thần ca nhi đau lòng mà xoa xoa đầu nó, "Ngươi biết mình khi nào sẽ biến thành người không?"
hết chương 28.
*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức.
Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại truyenwk.com chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.