Ngậm Đi Một Tiểu Phu Lang FULL


Ngậm đi một tiểu phu lang
Edit: mimai
Beta: irisyen
Khi Lý Uyển trở lại, Lê Diệp đang nói gì đó với Lý Cẩn, tuy hắn nói không nhiều lắm, thái độ lại thập phần cung kính.
Nhìn thấy Lý Uyển tiến lại gần, Lê Diệp liền đứng dậy chào hỏi.

Đôi mắt hắn cực kỳ thâm thúy, trong nháy mắt hắn quay đầu, đôi mắt hơi hơi mị, đáy mắt hình như có ba đường gợn sóng, lúc nhìn thấy Lý Uyển còn khẽ cười.

Trong khoảnh khắc đó, Lý Uyển cảm thấy mình giống như là vừa nhìn thấy được biểu tình ngoan ngoãn hiểu chuyện của Thần ca nhi.
Đáy lòng Lý Uyển càng thêm nghi hoặc.
Khoảng thời gian trước kia thật ra nàng đã từng gặp qua Lê Diệp, lúc ấy nàng vừa giặc đồ ở bên dòng suối nhỏ xong, đang định đứng lên, lại nhìn thấy Lê Diệp đi ra từ nhà lí chính, lúc ấy biểu tình trên mặt hắn vô cùng đạm mạc, không hiểu sao lại đem đến cho người ta một loại cảm giác nguy hiểm.
Nhận thấy ánh mắt của nàng, Lê Diệp quay đầu gật đầu với nàng, còn cố ý đến gần cùng nàng nói hai câu, quả nhiên là vô cùng thủ lễ, trong nhất thời Lý Uyển thậm chí cho rằng lúc trước hẳn là mình đã nhìn nhầm rồi.

Bởi vì trong lòng còn nhiều nghi hoặc, khi hắn xoay người rời đi, Lý Uyển theo bản năng lại ngẩng đầu lên, lúc này trên mặt Lê Diệp đã không còn ý cười, khiến hắn trông vô cùng lạnh nhạt, đại khái là do nhìn nghiêng, khóe mắt hắn còn hơi hơi híp lại phối hợp với cặp mắt thâm thúy kia, vô tình mang theo một cổ yêu khí.
Lý Uyển cảm thấy có chút sợ hãi không hiểu nguyên do.
Lê Diệp lại rất mẫn cảm, rõ ràng nàng chỉ liếc mắt nhìn một cái, hắn ngay lập tức nhìn lại, khóe miệng lại lần nữa câu lên, cười rất ôn hòa, hắn càng như vậy càng làm cho Lý Uyển thấy kinh hãi.

Khi còn nhỏ nàng lớn lên ở Thành Kim Lâm, mỗi năm còn phải đến kinh thành chúc thọ ngoại tổ mẫu, đến năm mười ba tuổi, phụ thân mất chức nàng mới trở về thôn Trúc Khê, trước đó, nàng đã gặp qua không ít đại quan quý nhân, ánh mắt nhìn người từ đó cũng rất chuẩn, lại không có thiếu niên nào từng cho nàng cảm giác giống như hiện tại, đây cũng là nguyên nhân lúc trước vì sao nàng lại cảm thấy Quyên Quyên và hắn không phù hợp.
Trên người thiếu niên này dường như cất giấu rất nhiều bí mật.
Lúc trước Vân Liệt tuy cho người ta cảm giác nguy hiểm, nhưng cũng không phải không thể giải thích, gã từng chiến đấu trên chiến trường, cho dù đã thu liễm bớt, trên người vẫn như cũ có một cổ sát ý, Lê Diệp rõ ràng còn trẻ, lại khiến người ta cảm thấy hắn sâu không lường được.
Lần này, biểu hiện của Lê Diệp vẫn hoàn mỹ như trước, nhưng nhớ đến cái ánh mắt kia, đáy lòng Lý Uyển cảm thấy có chút không khoẻ.
Lý Cẩn tuy rằng cũng từng tiếp xúc với hắn, lại không để ý cẩn thận bằng Lý Uyển, dĩ nhiên không phát hiện được điều gì bất thường, thấy ánh mắt Lê Diệp trầm ổn, lời nói cử chỉ biết tiến biết lui, ấn tượng của Lý Cẩn với hắn khá tốt, hai người hàn huyên không ít đề tài, vì muốn có được nhân duyên tốt, khi Lê Diệp đối mặt với người xa lạ đều sẽ giả vờ, huống chi ở Lý gia, khi còn là tiểu hồ ly hắn đã đối với việc giao tiếp rất không kiên nhẫn, đều tự coi như mình đã tàng hình.
Huyên tỷ nhi vẫn ở trong sân vẽ tranh, trông nhỏ thập phần chuyên chú, nhưng lỗ tai lại rất để ý lắng nghe động tĩnh phòng trong, lúc trước vào thời điểm này nhỏ đã sớm vẽ xong một bức, lần này lại chỉ mới phác hoạ được vài nét bút, mãi cho đến khi Lê Diệp chuẩn bị rời đi, nhỏ mới thong thả kết thúc, khi Lê Diệp đi ngang qua bên người nhỏ, nhỏ nhịn không được lại nhìn hắn thêm một cái, biểu tình hơi suy tư.
*
Khi Lê Diệp rời đi, là Vân Liệt tiễn hắn.
Bọn họ mới ra sân, Lý Cẩn liền gọi Thần ca nhi tới trước mặt, biểu tình của cậu có chút nghiêm túc, gọn gàng dứt khoát nói: "Lê Diệp quá mức khéo đưa đẩy, tâm nhãn cũng hơi nhiều, người có tính cách này thật sự không phù hợp với con, con đừng ngại cữu cữu nói chuyện khó nghe, cữu cữu chỉ là không đành lòng nhìn con đi vào vực sâu, Thần ca nhi yên tâm, cữu cữu nhất định tìm cho con một người tốt hơn."
Thần ca nhi có chút ngốc, căn bản không chú ý tới Lý Cẩn đang nhịn cười, ngày thường cữu cữu vẫn luôn dễ nói chuyện, y vốn tưởng ít nhất phải chờ cữu phu điều tra một phen, bọn họ mới có thể đưa ra kết luận, thế nhưng chỉ với một suy nghĩ đã đem Lê Diệp đánh chết, không phải bởi vì thân thế, mà là vì tính cách của hắn.
"Sao cữu cữu lại nói như vậy?"
Biểu tình Thần ca nhi hơi tái nhợt.
Ngày thường tính cách Lê Diệp ra sao y là người hiểu rõ nhất, biểu hiện của hắn ngày hôm nay xác thật có chút giả trân, nhưng hắn cũng là vì muốn khiến trưởng bối hài lòng, kỳ thật khi nhìn thấy hắn vì mình mà thu liễm bản tính, lòng Thần ca nhi hơi hụt hẫng, y trăm triệu lần không thể tưởng được việc Lê Diệp cố chịu ủy khuất để cầu toàn mọi chuyện, trong mắt cữu cữu lại là tâm nhãn quá nhiều.
"Không phải tâm nhãn của hắn quá lớn sao? Là đã chuẩn bị tốt hoàn toàn rồi mới đến, con xem lễ vật hắn mang đến có cái nào không phải là thứ chúng ta thích không? Nếu thật sự cùng hắn ở bên nhau, con sao có thể đấu lại hắn."
Thần ca nhi nhấp môi dưới, "Lễ vật là con dặn hắn chuẩn bị."
Kỳ thật lúc ấy Thần ca nhi chỉ nhắc đến sở thích của Lý Cẩn và Lý Uyển, mà ngay cả quà cho bọn nhỏ Lê Diệp cũng chuẩn bị đủ, có món Huyên tỷ nhi thích cũng có món đám Thịnh Thịnh thích, nhìn thấy mấy món quà này, Thần ca nhi mới biết được dù cho ngày thường Lê Diệp luôn chê bỏ bọn nhỏ quấn lấy y rất phiền phức, không nghĩ tới hắn đã sớm ghi nhớ sở thích của bọn nhỏ.
Bởi vì những món lễ vật này mà y đã thực sự cảm động một phen, không ngờ tới cữu cữu thế mà lại cho rằng đây là tâm nhãn nhiều.

Thấy y quang minh chính đại đứng về phía Lê Diệp, Lý Cẩn nhịn không được ha ha cười to, "Tỷ, tỷ nhìn biểu tình của Thần ca nhi đi, giống như ta là ác nhân dùng gậy đánh uyên ương vậy đó, ta còn chưa nói bậy hắn câu nào mà đã bắt đầu không vui rồi.

Thật đúng là con cái lớn rồi chỉ thích giúp đỡ người ngoài."
Nhìn thấy Lý Cẩn cười bỡn cợt, đầu Thần ca nhi lại có chút ngốc, biểu tình thẹn thùng, "Cữu cữu."
"Được được được, không đùa con nữa, tiểu tử này ta rất thích.

Nếu không thích, cữu cữu cũng không phải là loại người một lời không hợp liền chia rẽ các con.

Điểm này con cứ việc yên tâm."
Lý Cẩn cũng là người đã thành tinh, tự nhiên nhìn thấy thái độ tỷ tỷ đối với Lê Diệp hơi vi diệu, cậu lại nói sang chuyện khác, lời nói thấm thía: "Bất quá, ở cùng lâu ngày mới biết lòng người, các con chỉ vừa mới quen biết không lâu, chúng ta cũng mới gặp mặt hắn có một lần, liền đồng ý để các con thành thân thì hơi sớm quá.

Các con cũng còn nhỏ, năm sau còn muốn đi thi, nếu hiện tại thành thân, nhiều ít cũng sẽ lãng phí thời gian, không bằng sau khi thi xong thì lại tính đến việc thành thân, Thần ca nhi con cảm thấy thế nào?"
Lý Cẩn thật lòng cũng chỉ muốn tốt cho họ, tuy rằng ấn tượng của hắn với Lê Diệp khá tốt, lại nhận ra thái độ của Lý Uyển, tuy với tính cách tỷ tỷ chưa chắc sẽ ngăn trở bọn nhỏ, nhưng nếu nàng không thích Lê Diệp, cho dù bọn họ thành thân thì trong lòng Thần ca nhi cũng sẽ không thoải mái, chi bằng để bọn nhỏ tìm hiểu nhau thêm một đoạn thời gian nữa, nếu Lê Diệp thật lòng đối tốt với Thần ca nhi, thì hắn cũng sẽ có thể đả động được tỷ tỷ.
Thần ca nhi nhìn nương một cái, gật gật đầu.
*
Chờ Thần ca nhi trở về phòng mình, Lý Cẩn liền thành thật trò chuyện với Lý Uyển.

"Tỷ, sao đệ thấy thần sắc của tỷ hơi không đúng?"
Lý Uyển nhìn cậu, đối với đệ đệ ngốc này nàng thật không biết nên nói gì mới tốt, "Có thể nhìn ra ta không quá dễ chịu, sao đệ lại nhìn không ra hắn có chỗ không đúng lắm?"
Lý Cẩn hơi hơi sửng sốt, "Hắn có cái gì không đúng?"
Lý Uyển ăn ngay nói thật: "Khi hắn giao tiếp với mọi người biểu hiện tuy rằng rất hoàn mỹ, khi ở một mình lại hoàn toàn là một bộ dáng khác, ta tổng cảm thấy có chút quỷ dị."
"Một bộ dáng khác?"
Lý Uyển nhẹ nhàng gật đầu, "Đệ còn nhớ rõ bộ dáng của Vân Liệt khi mới gặp mặt trông ra sao không? Người trong thôn đều sợ gã, ngại gã sát khí nặng.

Lúc nãy khi lơ đãng ta nhìn thấy một mặt khác của Lê Diệp, cũng rất dọa người, cho người ta cảm giác rất nguy hiểm, hôm nay hắn biểu hiện lại càng rất hoàn mỹ, ta sợ hắn tất cả chỉ là giả vờ, vạn nhất hắn thật sự có tâm tư như vậy, Thần ca nhi sao có thể là đối thủ của hắn?"
Lý Cẩn hơi hơi hạ mi, "Như vậy đi, không phải hắn nói mình là người huyện Hoài Dương sao? Đệ nhờ Vân Liệt tìm người điều tra một chút, xem lúc trước hắn có phải đã gặp chuyện gì hay không, mới tạo thành loại tính cách này.

Tâm tư Thần ca nhi rất mẫn cảm, tỷ cũng đừng để y nhận ra điều gì."
Lý Uyển nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng lại hơi trầm trọng, "Chỉ sợ đứa nhỏ này đã sớm biết, tháng trước khi Mai Chi tỷ tìm ta có nhắc đến Lê Diệp, lúc ấy Tần thẩm nhìn trúng Lê Diệp cho Quyên Quyên, ta nhớ rõ lúc ấy có nói đôi mắt của hài tử Lê Diệp kia có cổ yêu khí, cùng Quyên Quyên căn bản không thích hợp, tính cách Quyên Quyên cũng rất giống Thần ca nhi, lúc ấy Thần ca nhi cũng ở bên cạnh chúng ta, khẳng định đã nghe thấy toàn bộ."
"Yêu khí sao?"
"Phải, đệ không biết đâu, khi lơ đãng ánh mắt của hắn biểu lộ ra một vẻ rất lạnh nhạt làm nhân tâm kinh động, giống như vạn vật ở trong đáy lòng hắn đều không quan trọng."
Đối thoại của bọn họ đều bị Huyên tỷ nhi nghe hết, không chỉ có nhỏ, Lê Diệp cũng nghe thấy, sau khi từ biệt Vân Liệt, hắn đứng yên bên ngoài thật lâu mới ẩn thân trở lại phòng Thần ca nhi, vào phòng hắn liền ôm Thần ca nhi, biểu tình vô cùng yếu ớt, "Nếu nương em không đồng ý, em còn muốn thành thân với ta nữa không?"
Rõ ràng biết hắn có hơn phân nửa là đóng kịch, Thần ca nhi vẫn là đau lòng, lần đầu tiên y dịu ngoan dựa vào trong lòng ngực hắn, "Chỉ cần ngươi không buông tay, nương khẳng định sẽ đồng ý."
Lê Diệp đương nhiên sẽ không từ bỏ, khi Thần ca nhi không chấp nhận hắn, hắn cũng không có ý định từ bỏ, hiện tại vất vả lắm mới đả động được y, kêu hắn từ bỏ tất nhiên là không có khả năng.

Lý Uyển nói rất đúng, hắn đối với vạn vật xác thật không thèm để vào trong mắt, hắn vốn tưởng rằng mình ngụy trang rất tốt, nhưng lại không ngờ tới đã sớm bị nàng nhìn thấu.


Lê Diệp thậm chí hơi ảo não, cảm thấy chính mình quá mức không cẩn thận.

Đồng thời, hắn lại được Thần ca nhi chủ động dựa vào làm cả người nóng bừng, ánh mắt cũng càng thêm thâm thúy, hắn cúi đầu, trán chạm trán với Thần ca nhi, trầm giọng nói: "Thành thân có thể lùi một đoạn thời gian, nhưng đính hôn thì phải làm trong năm nay."
Thần ca nhi cau mày, ngẩng đầu nhìn hắn, "Anh cùng ta nói thì có ích lợi gì?"
Đính hôn hay không y nào có thể tự mình quyết định được? Từ xưa hôn nhân toàn theo lệnh của cha mẹ và lời từ người mai mối, ý tứ của cữu cữu cũng đã biểu đạt rất rõ, nếu cậu đã nói như vậy thì sao lại có thể tùy ý thay đổi?
Lê Diệp: "Ta đều có biện pháp, ta chỉ là muốn nói trước cho em biết, để em chuẩn bị thật tốt."
Thần ca nhi ngẩn người, còn muốn hỏi thêm nữa, Lê Diệp lại ngậm miệng không tiếp tục đề cập tới chuyện này.
*
Ngày hôm sau, Huyên tỷ nhi lặng lẽ đi tới phòng Thần ca nhi, nhỏ lớn lên rất giống Vân Liệt, có đôi mắt cực kỳ xinh đẹp, khi nhìn người phảng phất như có thể nhìn thấu được nhân tâm, tiểu cô nương rõ ràng mới bảy tuổi, tính tình lại càng ổn trọng hơn Nghiên tỷ nhi.
Nhỏ đến là vì chuyện ngày hôm qua, việc này căn bản nhỏ không nên quản nhiều, nhưng nhớ lại lời nhỏ đã nghe được, nhỏ nhịn rồi nhịn cũng nhịn không được mà cất bước đi lại phòng đại ca.
hết chương 66.
*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức.

Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại truyenwk.com chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.
---*---
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn đại gia Địa Lôi và mọi người nhiều, yêu mọi người, chương sau sẽ đính hôn đó, iu iu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận