Ngậm Đi Một Tiểu Phu Lang FULL


Ngậm đi một tiểu phu lang
Edit: mimai
Beta: irisyen
Về chuyện cầu hôn, Lê Diệp cũng chưa nói với Thần ca nhi.
Trong khoảng thời gian gần đây, hắn đang chuẩn bị việc đưa sính lễ, vì đặt mua sính lễ, hắn cố ý mua một tòa nhà ở Thành Kim Lâm chủ yếu dùng để cất đồ, nhân lúc Thần ca nhi đang học, hắn lại đến sòng bạc thêm một chuyến, lần này bạc kiếm được còn nhiều hơn so với lần trước, sợ Thần ca nhi cảm thấy đây là tiền tài bất nghĩa*, Lê Diệp còn cố ý chạy vào sâu trong núi, tìm mấy cây linh chi ngàn năm để bán ra với cái giá trên trời.
*Trái với đạo đức và lẽ phải.
Bởi vì thắng được không ít bạc, hắn xài tiền càng thêm phung phí, mặc kệ là mua cái gì thì cũng phải mua cái tốt nhất, trừ bỏ những món đồ cần thiết khi đưa sính lễ, còn mua thêm không ít ngọc bội trân quý, các loại đồ cổ, vải vóc tinh mỹ, giấy thượng đẳng, bút lông, nghiên mực, ...!Tất cả mấy món sính lễ này tốn không chỉ có một vạn lượng bạc.
Mấy món đồ là được Lê Diệp tự mình đặt mua, hắn còn phải đi học nên thời gian rảnh cũng không nhiều, toàn là nhân lúc nghỉ trưa đi ra ngoài mua, qua không bao lâu, chưởng quầy của mấy cửa hàng ở Thành Kim Lâm đều nhớ kỹ hắn.

Phàm là hắn vào một cửa hàng nào đó, thì sẽ chưa từng tay không rời đi, tốc độ phá của thật làm người khác líu lưỡi.
Đêm bọn họ trở về, Lê Diệp mướn hai mươi chiếc xe ngựa mới đưa hết mấy thứ này từ Thành Kim Lâm vận chuyển đến trấn Túc Nguyên, trên đường không phải không có người động tâm tư xấu, không chỉ có một người thấy mùi tiền mà nổi máu tham muốn ăn cắp đồ, nhưng không biết vì sao, bất luận bọn họ khống chế để xe ngựa quay đầu như thế nào, thì chiếc xe vẫn như cũ đi theo đoàn về hướng thôn Trúc Khê.
Giống như đã bị hạ pháp thuật.
Hai mươi chiếc xe ngựa, mỗi một chiếc xe đều chứa đầy đồ vật, nhìn từ bên ngoài sẽ thấy mấy cái rương cao lớn chỉnh tề, bởi vì nhìn không ra bên trong đựng cái gì, nên nó càng làm người khác chú ý hơn, thôn Trúc Khê vốn không lớn, đoàn xe ngựa vừa lúc đậu từ đầu nam đến đầu bắc thôn, xa xa nhìn thập phần đồ sộ.
Lúc trước Vân Liệt đưa sính lễ, cũng bởi vì lễ vật quá nhiều mà đã làm chấn động một thời.
Lần này, sính lễ Lê Diệp đặt mua cũng không ít hơn Vân Liệt.
Bọn nhỏ nghe được động tĩnh đều chạy ra xem, không chỉ có mấy đứa nhỏ tò mò mà người lớn cũng tò mò không kém, thời điểm này cũng vừa lúc mọi người nhàn rỗi, nên người xem náo nhiệt càng nhiều hơn ngày thường, những người tới xem khi biết hắn mua nhiều đồ như vậy là muốn đưa sính lễ cầu hôn thì đều vô cùng líu lưỡi, thím Tần khi nhìn thấy đoàn xe ngựa thì càng mở to mắt khϊếp sợ, vô luận như thế nào thím cũng không nghĩ tới Lê Diệp có nhiều tiền như vậy.
Hai mươi chiếc xe ngựa, nếu nói chỉ chứa gạch cũng đã tốn không ít bạc, ở trong lòng bọn họ nghĩ, Lê Diệp cho dù có để dành chút tiền, khi xây nhà cũng đã dùng gần hết, căn bản không nghĩ đến hắn lại còn nhiều tiền như thế.
Đáy lòng mọi người đều vô cùng phức tạp.
Lý Cẩn cùng Lý Uyển cũng rất khϊếp sợ, khi Lê Diệp chỉ huy người mang đồ vật vào trong viện, hai người vẫn chưa phản ứng được hắn muốn làm gì.

Ngay khi nghe đám nhóc bên ngoài hô to "cầu hôn, cầu hôn." thì mới bừng tỉnh đại ngộ.
Lúc ấy Thần ca nhi đang đọc sách, cũng không chú ý tới Lê Diệp rời đi khi nào, y chỉ nghe Lê Diệp nói muốn cầu hôn trước năm mới, trăm triệu lần y cũng không nghĩ tới hắn sẽ chọn hôm nay, khi y đi ra khỏi phòng, Lê Diệp đã vào tiểu viện, hắn vẫn mặc một thân áo đỏ như trước, phía sau là một đoàn xe ngựa thật dài, khi hắn bước đi như mang theo ánh hào quang sáng chói, ngũ quan góc cạnh thâm thúy phá lệ mê người, một thân khí độ kia cũng rất bất phàm, không biết có ai nhỏ giọng cảm thán, "Thật đẹp."
Thần ca nhi cũng nhịn không được nhìn hắn lâu hơn, mặt mày hắn tuấn lãng, mũi cao thẳng, cả người toát ra vẻ cực kỳ có tinh thần, dung mạo của hắn chỉ sợ thần tiên trên trời cao cũng không thể so sánh, xác thật rất đẹp.
Phát hiện Thần ca nhi nhìn mình chăm chú, Lê Diệp hơi hơi cong khóe môi, cười lên giống như băng tuyết tan rã, làm lòng người bừng tỉnh, cảm thấy mỹ cảnh nhân gian sao bằng nụ cười của hắn, trái tim Thần ca nhi nhịn không được lại nhảy lên thình thịch, bị hắn mê hoặc dễ như trở bàn tay.
Ánh mắt Lý Cẩn quét qua lại giữa hai người, đáy mắt mang theo ý cười, "Thật sự đến cầu hôn sao?"
Ngày thường ngoại trừ Thần ca nhi, tất cả mọi chuyện trên đời Lê Diệp đều không quan tâm, không có việc gì khiến hắn phải sợ hãi, hôm nay không biết vì sao, trái tim hắn vẫn luôn thình thịch nhảy loạn, nghe thấy lời Lý Cẩn, hắn trực tiếp xốc quần áo, ở dưới ánh mắt tha thiết của mọi người quỳ xuống một gối trước mặt Lý Cẩn cùng Lý Uyển.

Thấy hắn như vậy đã quỳ xuống, mọi người đều ngây ngẩn cả người, sau khi quỳ xuống hắn cũng không nói chuyện, rõ ràng ngày thường trí nhớ rất tốt, hôm nay lại hơi hoảng loạn, hoàn toàn nghĩ không ra là quỳ gối trước thân sinh khi bái đường hay là khi cầu hôn, trong những thời điểm đó cần nói gì hắn cũng hoàn toàn quên mất.
Âm thanh nghị luận chung quanh càng phóng đại vô hạn.
Lúc này Lê Diệp mới đột nhiên nhớ tới hắn hình như đến hơi sớm, quên mất dẫn theo bà mối.
Lê Diệp không khỏi ngẩng đầu nhìn vào mắt Thần ca nhi, Thần ca nhi đang lẳng lặng đứng ở trước cửa, tuy biểu tình của y thẹn thùng, ánh mắt lại trước sau như một vô cùng ấm áp, yết hầu hắn lăn lên lăn xuống, đột nhiên lại thấy an tâm lạ thường.
Ánh mắt Lê Diệp trầm ổn, nhìn về phía Lý Uyển cực kỳ thành khẩn, cầu Lý Uyển gả Thần ca nhi cho hắn.
Người trẻ tuổi chung quanh nhịn không được ồn ào, "Nhìn thấy hai người họ thật đúng là rất xứng đôi, Uyển tỷ tỷ, tỷ mau đồng ý đi."
Lý Uyển rất có cảm giác như cưỡi lên lưng cọp khó xuống, cảm thấy Lê Diệp rõ ràng là cố ý.


Nhìn đi, còn chưa đính hôn mà bản tính xảo trá của hắn đã lộ ra, kêu nàng sao có thể yên tâm giao Thần ca nhi cho hắn.
Lý Cẩn duỗi tay kéo Lê Diệp lên, "Đến lúc bái đường quỳ cũng không muộn, con mau đứng lên đi."
Một câu nói của cậu đã tỏ rõ thái độ.
Lý Uyển nhấp môi, không hé răng.
Cũng có người nhìn ra điểm không đúng, nhỏ giọng nghị luận cùng người bên cạnh, "Lần đầu tiên ta thấy có người tự mình đến cửa cầu hôn, sao Lê Diệp không mời bà mối tới?"
"Ai nói không mời bà mối?" Phía sau truyền đến một thanh âm vội vàng.
Mọi người đều nhịn không được nhìn về phía sau, mấy đứa nhỏ còn nhón mũi chân lên để nhìn, khi nhìn kỹ mới thấy người tới là một vị phụ nhân, ngũ quan bà đoan chính, nhìn cùng lắm mới ba mươi bốn mươi tuổi, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt, bởi vì đi gấp, gương mặt cũng hơi hồng, bà hít vào một hơi thật sâu, mới từng bước đi vào tiểu viện.
Bà mặc một thân áo hoa, ở dưới là chân váy màu xanh đen, trên đầu còn cài kim thoa, trang điểm nhìn rất có thể diện.
Có người tinh mắt nhận ra bà, kinh hô, "Đây không phải là bà mối Tô danh khí lớn nhất trong phạm vi trăm dặm sao?"
"Xác thật là bà ấy, chẳng lẽ là tới làm mai giúp Lê Diệp? Sao lại đến chậm thế?"
Nghe được lời này, chân bà mối Tô lảo đảo, thiếu chút nữa đứng không vững, bà tinh tế hít một ngụm khí, mới ổn trọng mà đi tiếp, chậm cái gì mà chậm? Rõ ràng là Lê Diệp đi trước!
Bà ở tại trấn Túc Nguyên, hai ngươi cũng đã hẹn rõ hôm nay sẽ đến giúp đỡ Lê Diệp cầu hôn, sáng sớm bà đã thức dậy, vừa mới đi vào thôn Trúc Khê còn chưa kịp nghỉ ngơi, đã nghe thấy người trước mặt nghị luận, nói Lê Diệp chạy đến nhà Thần ca nhi cầu hôn.
Vì thỉnh bà đến làm mai, Lê Diệp ra tay thập phần hào phóng, biết cha bà thích thu thập dược liệu, nên hắn tặng nhà bà không ít dược liệu trân quý, mấy ngày gần đây cha bà đều vô cùng vui vẻ, nên tất nhiên bà cũng nhận phần tâm ý này của hắn, việc hôn nhân này bà cũng muốn giúp hắn nói thành! Ai biết bà còn chưa tới cửa, vị tổ tông này đã đem sính lễ đến trước!
Đáy lòng bà mối Tô vô cùng vội vã, chỉ sợ đối phương cảm thấy hắn không hiểu lễ nghĩa, không nhận lời hắn.
Bà lại lần nữa hít sâu một hơi, cười cười đi về hướng Lý Uyển, khi nhìn thấy Thần ca nhi, cặp mắt vững vàng của bà hiện lên một tia kinh diễm, lúc trước khi thấy Lê Diệp, bà liền khϊếp sợ, trên đời này lại có người tuấn mỹ như thế, thật sự không biết người nào có thể xứng với hắn, ngũ quan Thần ca nhi thanh tú, nhìn qua sẽ thấy y không lóa mắt như Lê Diệp, nhưng khi cẩn thận nhìn sẽ thấy y phá lệ đẹp đẽ, phảng phất giống như là gió xuân lả lướt thổi nhẹ, cho người ta cảm giác thập phần thoải mái.
"Vị này chính là Thần ca nhi đúng không? Lớn lên thật đẹp, khó trách Lê Diệp vừa nhìn đã khó quên."
Bà rất biết ăn nói, vừa xuất hiện đã khiến bầu không khí tức khắc càng thêm sinh động, người trẻ tuổi nhịn không được bắt đầu ồn ào, "Chao ôi, nguyên lai là nhất kiến chung tình nha."
Lý Cẩn cười cười, đi đuổi người, "Được rồi, được rồi, các ngươi cứ thích ồn ào, mau sang một bên chơi đi."
Mọi người chạy tới xem náo nhiệt sở dĩ là vì thấy Lê Diệp kéo tới rất nhiều sính lễ, vốn tưởng rằng hắn tự mình đến cầu hôn, thấy bà mối đã tới, mọi người cũng rời đi.
Bà mối Tô thái độ cung kính, lời nói cũng khiến người ta yêu thích, Lý Uyển mời bà vào nhà chính, "Tô tỷ tỷ mau vào trong ngồi."
Bà mối Tô cười khanh khách gật đầu, theo Lý Uyển đi vào nhà chính, Nghiên tỷ nhi vội vàng đi nấu nước, còn lấy kẹo đãi khách để lên bàn, khi lui ra ngoài, lại nhịn không được liếc mắt nhìn Lê Diệp cùng Thần ca nhi, càng nhìn càng cảm thấy hai người khẳng định đã ở bên nhau từ sớm, nhỏ hung hăng trừng mắt nhìn Lê Diệp.
Khi có bà mối, bọn nhỏ không nên ở đây, Lý Cẩn vẫy vẫy tay về phía Lý Minh, "Minh Minh, con dẫn theo đám nhóc đến sau núi cắt cỏ đi, rồi cho mấy con ngựa ở ngoài ăn."
Bọn nhỏ hiểu chuyện đáp ứng, Huyên tỷ nhi lo lắng nhìn Thần ca nhi, cũng đi ra ngoài.
Lý Cẩn tuy là tiểu ca nhi, những cũng không quá quen giao tiếp với nữ tử, bà mối Tô có tỷ tỷ chiêu đãi là đủ rồi, cậu xoay người đi vào phòng Thần ca nhi.

Khi bà mối đến, không chỉ yêu cầu bọn nhỏ tránh đi, đương sự tự nhiên cũng phải tránh, sau khi gặp mặt bà mối Tô, Thần ca nhi đã trốn về phòng.
Lý Cẩn tiến vào, Thần ca nhi mới vừa mở sách.
"Lúc này còn có thể đọc sách sao?" Trên mặt Lý Cẩn tràn đầy trêu ghẹo.
Mặt Thần ca nhi nóng lên, đóng sách lại, ngoan ngoãn gọi cữu cữu rồi đứng lên.
Lý Cẩn tùy ý phất phất tay, "Ngồi xuống đi, hai ta tâm sự."
Nói xong hai chữ tâm sự, biểu tình Lý Cẩn trở nên có chút nghiêm túc, ngày thường cậu rất ôn hòa, giờ phút này, tim Thần ca nhi có hơi căng thẳng, "Cữu cữu muốn nói với con việc gì sao?"
Lý Cẩn từ trước đến nay không thích dài dòng, "Lê Diệp sao lại có nhiều tiền như vậy?"
Biết cữu cữu sẽ hỏi đến vấn đề này, Thần ca nhi đâu vào đấy nói: "Lúc trước hắn thường hay vào núi săn thú, săn được mấy con gấu nên đổi được không ít bạc, cũng do vận khí hắn tốt, ở trên núi hắn cũng tìm được không ít dược liệu, còn có hai cây linh chi ngàn năm, bán lấy tiền phỏng chừng cũng đủ để mua toàn bộ sính lễ."
Thấy Thần ca nhi dường như đã đoán trước được cậu sẽ hỏi việc này nên trả lời cũng vô cùng lưu loát, biểu tình của Lý Cẩn có chút suy tư, trực giác của cậu rất chuẩn, cảm thấy mọi chuyện cũng không đơn giản như vậy, cậu nhìn Thần ca nhi một cái, đột nhiên hỏi một câu, "Con có phải còn gạt chúng ta điều gì hay không?"

Tim Thần ca nhi đột nhiên co rút lại, đáy lòng hơi khẩn trương, nhưng trên mặt lại rất trấn định, Lý Cẩn nhìn chằm chằm vào hai mắt y, cũng không phát giác được có chỗ nào sai sót, Thần ca nhi lại đột nhiên hơi không muốn nói dối, dù sao cũng là người nhà luôn thương yêu y, dù biết thân thế của Lê Diệp không tiện nói ra, y cũng không muốn lừa bọn họ.
Thần ca nhi cúi đầu rũ mắt, lựa chọn cam chịu, "Cữu cữu, mọi người không cần lo lắng, hắn khẳng định sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với con."
Thấy Thần ca nhi không muốn nói, Lý Cẩn thở dài.
Cậu sao không nhìn ra tâm ý của Lê Diệp đối với Thần ca nhi được, cậu tương đối hiếu kỳ chính là bọn họ rõ ràng mới quen biết chỉ có mấy tháng, tính tình Thần ca nhi lại nội liễm, rất khó thân cận cùng người khác, hài tử Thụy Thụy kia bồi Thần ca nhi lâu như vậy cũng chưa thể đả động được y, Lê Diệp này mới xuất hiện bao lâu chứ?
Sao lại có tình cảm sâu đậm như vậy?
Mặc kệ ra sao thì cũng đã tới tình trạng này rồi, không tính đến Lê Diệp đối với Thần ca nhi như thế nào, chỉ nhìn đơn thuần vào thái độ của Thần ca nhi, Lý Cẩn liền hiểu rõ, nếu y không cực kỳ thích, lấy tính tình của Thần ca nhi, sao có thể nói ra những lời này, thật ra cậu cũng rất thưởng thức Lê Diệp, hôn sự này cũng thật sự không quá tệ.
"Được rồi, cữu cũng không hỏi con nữa, lòng con hiểu rõ là được, phía nương con còn có cữu, con không cần lo lắng, cũng sắp đến ngày khảo thí rồi, con đừng để cho bản thân quá mệt mỏi, chú ý kết hợp học tập cùng nghỉ ngơi."
"Cảm ơn cữu cữu."
Lúc Lý Cẩn đi ra từ trong phòng Thần ca nhi, bà mối Tô cũng đã rời đi.
Lý Uyển vẫn là nhận lời, nói cho cùng thì nàng không đành lòng làm Thần ca nhi thương tâm, người làm mẹ so với ai khác đều hiểu biết rất rõ tâm tình của hài tử nhà mình, Lý Cẩn vốn đang muốn khuyên nhủ nàng, thấy thế, lời nói trong bụng chỉ đành nghẹn lại.
Biết Lý Uyển đồng ý, thím Tần vô cùng kinh ngạc, "Nàng đồng ý thật sao?"
"Cũng không phải do Lê Diệp mang đến nhiều sính lễ như vậy sao, không đồng ý mới là lạ đó?"
Thím Tần có quan hệ cực tốt với Mai Chi, nên cũng thân thiết với Lý Uyển, dĩ nhiên cũng rất tin tưởng nhân phẩm của nàng, thím khi nghe thấy lời này cảm thấy rất không xuôi tai, "Ngươi nói như vậy, giống như Uyển tỷ nhi là vì chút sính lễ mới đồng ý mối hôn sự này, nhà bọn họ đã rất giàu có rồi, đâu cần phải quan tâm đến những món đồ này? Mọi người ai mà không biết bọn họ thương Thần ca nhi như thế nào, sao có thể vì tục vật mà gả Thần ca nhi đi?"
Nhà khác khó mà nói, nhà Lý Uyển thật đúng là sẽ không.
"Ta cũng không phải có ý đó."
Trong đó có người thần thần bí bí nói: "Ngươi nói xem tiền của Lê Diệp từ đâu mà có? Ai không biết chuyện huyện Hoài Dương mất mùa có bao nhiêu nghiêm trọng, hắn sở dĩ một mình đến thôn Trúc Khê sinh sống cũng là vì người nhà đã chết vì đói, khi xảy ra chuyện, nếu hắn thật sự có tiền sao lại trơ mắt nhìn người thân rời đi?"
Trương đại nương trừng mắt liếc ả một cái, "Lời này của ngươi có ý gì?"
"Nhân phẩm của Uyển tỷ nhi chúng ta còn tin được, nhưng mà Lê Diệp, không ai biết được hắn lấy tiền từ đâu ra, ngươi nói xem có thể nào là tự Thần ca nhi bỏ tiền túi ra để tạo thể diện hay không? Rốt cuộc cho dù có tiền, nam nhân nào chịu bỏ ra nhiều tiền đặt sính lễ đến như vậy?"
Thím Tầm mắng ả, "Bản thân ngươi keo kiệt thì sẽ nghĩ ai cũng giống như ngươi sao? Các quý nữ ở kinh thành xuất giá người nào không phải thập lí hồng trang*? Lê Diệp nhà người ta có một thân công phu săn thú rất tài giỏi, có thể kiếm được tiền mua mấy xe sính lễ, đáng giá hơn rất nhiều việc các ngươi ngồi ở đây khua môi múa mép."
*Thập lý hồng trang là một truyền thống xưa cũ, câu này là dành cho nữ nhi, tục truyền rằng, ngày xưa trước đại lễ thành hôn một ngày, ngoại trừ các vật dụng cần thiết như giường, chăn, gối, giá y đỏ, hài, hòm trang điểm và một số nữ trang được tặng khi đi kèm kiệu hoa ra để bên phía nhà nữ, thì toàn bộ gia dụng, trang sức đựng trong hòm gỗ lim đỏ, giường chiếu, gối chăn đỏ, vâng vâng đều được người gọi là phù dâu sắp sếp ở nhà trai, tục gọi là "Phô sàng" (trải giường động phòng).

cre: thahi94.wordpress
Ở trong thôn, thím cũng rất có uy nghiêm, mọi người nghe xong cũng ngượng ngùng ngậm miệng.
Chờ mọi người đều tan, lòng thím Tần ngược lại cũng không dễ chịu, vốn tưởng rằng sẽ được xem trò cười của Lê Diệp, ai ngờ Uyển tỷ nhi thế mà đáp ứng việc hôn nhân này.

Lê Diệp cũng không kém, có thể được Uyển tỷ nhi nhìn trúng, cũng gián tiếp thuyết minh ánh mắt của thím.

Thím Tần thở dài, nhớ đến người thành thân với Quyên Quyên nhân phẩm và gia thế cũng không hề kém, đáy lòng mới thoải mái đôi chút.
*
Biết cô cô đã đồng ý, Huyên tỷ nhi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Bà mối rời đi, Lê Diệp liền nâng mấy cái rương còn dư lại trên xe ngựa vào nhà, trên mỗi chiếc xe có bốn cái rương đồ, tổng cộng có tám mươi cái.


Cũng may trong nhà có nhiều phòng, Lý Cẩn nhìn bọn họ khiêng đồ vào hết, mới quay đầu nói với Lê Diệp: "Giữa trưa con ở lại ăn cơm đi."
Lê Diệp cũng không khách khí.
Thấy Thần ca nhi định đi nhặt củi, Lê Diệp giành làm, "Em để ta."
Cuối cùng hai người họ cùng đi, bọn nhỏ cũng vội vàng đi theo, vô cùng có loại cảm giác đại ca sẽ sớm bị cướp đi, đặc biệt là Nghiên tỷ nhi, dọc theo đường đi nhỏ cứ thở phì phì, lâu lâu lại liếc mắt nhìn Lê Diệp, đã sớm quên mất việc trước kia rất sùng bái hắn.
Thần ca nhi có chút đau đầu, vỗ vỗ tay nhỏ, y không vỗ còn đỡ, vừa vỗ xong, tức khắc tiểu nha đầu càng thêm ủy khuất, lôi kéo cánh tay Thần ca nhi nói: "Ca, gần đến lúc khảo thí rồi, hắn cầu hôn ca ngay lúc này là có ý gì chứ? Là sợ chính mình thi không đậu sẽ không xứng với ca, nên mới tiên hạ thủ vi cường* sao?"
*Tiên hạ thủ vi cường có nghĩa là ra tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế.
Thần ca nhi ngẩn người, trăm triệu lần y cũng không nghĩ tới Nghiên tỷ nhi sẽ nói ra lời này.
Lý Minh quát nhỏ, "Nghiên tỷ nhi, không được nói bậy!"
Nghiên tỷ nhi giậm giậm chân, đáy lòng rất khó chịu, "Chẳng lẽ còn không phải sao? Thế hắn chọn cầu hôn ngay lúc này làm gì? Nhị ca, đại ca đã sắp bị hắn đoạt đi rồi! Ca còn nói đỡ cho hắn!"
Biểu tình Lý Minh khó được nghiêm túc, "Đại ca vĩnh viễn là đại ca của chúng ta, ai cũng sẽ không đoạt đi! Lê đại ca đối với đại ca như thế nào chúng ta đều nhìn thấy được, muội cũng không còn nhỏ nữa, không thể vô lễ như vậy."
Nói xong liền muốn bồi tội với Lê Diệp.
Lê Diệp phất phất tay, căn bản không để Nghiên tỷ nhi vào trong mắt.
Nghiên tỷ nhi thở phì phì trừng mắt nhìn hắn.
Thần ca nhi buồn cười mà xoa xoa đầu nhỏ, "Muội nha, ai nói ca nhất định có thể thi đậu? Thiên hạ nhiều học sinh như vậy, người ưu tú có rất nhiều, chút học vấn này của ca thì tính là cái gì chứ?"
Đôi mắt đen nhánh của Nghiên tỷ nhi mở to hơn, biểu tình lại vô cùng nghiêm túc, "Ca, không được tự coi nhẹ chính mình, ở trong lòng muội, ca là ưu tú nhất."
"Đúng vậy, đại ca ưu tú nhất!" Thanh âm bọn nhỏ ríu rít quanh quẩn trong rừng cây.
Thần ca nhi chỉ cười cười, "Được rồi, đừng vuốt mông ngựa, Nghiên tỷ nhi muội phải nhớ kỹ, trên đời này không có ai là không xứng với ai, hai người ở bên nhau chỉ có thích hợp hay không mà thôi"
Nghiên tỷ nhi cắn cắn môi, thật ra trong lòng nhỏ cũng tán thành với lời nói của y, chỉ là nhỏ không cao hứng, đại ca đột nhiên đính hôn, ai biết được khi nào sẽ xuất giá! Nhỏ dẩu miệng, "Ca thích hắn sao?"
Mặt Thần ca nhi nóng ran, né tránh tầm mắt nóng rực của Lê Diệp, "Tiểu hài tử, ngươi biết cái gì mà thích hay không thích?"
"Muội đương nhiên biết chứ, tuy rằng muội chưa thích ai, nhưng nếu nương ép muội gả cho người mà muội không thích, muội sẽ không đồng ý đâu."
Thần ca nhi có chút buồn cười, lại không hé răng.
Nghiên tỷ nhi mở to đôi mắt sáng nhìn y, hừ một tiếng, "Nguyên lai ca ca là nguyện ý gả! Hừ, thật là tiện nghi cho hắn."
Lê Diệp chẳng quan tâm nhỏ càu nhàu, ánh mắt hắn nhìn Thần ca nhi thập phần chuyên chú, thấy dưới chân có cái hố, liền duỗi tay kéo y lại.
Thịnh Thịnh lặng lẽ làm người tàng hình, cảm thấy bọn họ thật khiến người ta phải ngượng ngùng xấu hổ.
*
Buổi tối hôm nay, Vương Thụy từ trấn Túc Nguyên trở về.
Sở dĩ anh* trở về là vì nghe được việc Lê Diệp cầu hôn.

Lúc trước anh có gặp qua Lê Diệp, lúc ấy chỉ cảm thấy Lê Diệp quá mức tuấn mỹ, cũng không có cảm giác gì khác, Vương Thụy không thể nào nghĩ được hắn lại coi trọng Thần ca nhi, không chỉ có xin cưới, dì Uyển thế mà đã nhận lời hắn.
*Cứ hay bị lấn cấn mấy chỗ đại từ như thế này, sau khi hoàn truyện, bọn mình sẽ beta lại một lần nữa nên mọi người yên tâm nha.
Vương Thụy thất hồn lạc phách, không gặp Thần ca nhi một lần căn bản không thể nào bình ổn được trái tim của mình.
Rất nhanh anh đã về tới cửa nhà, sợ bị nương nhận ra điều gì, anh đứng ở ngoài cửa điều chỉnh cảm xúc xong mới đi vào, mới vừa vào nhà, liền hỏi thăm chuyện của Lê Diệp, "Nương, Lê Diệp thật sự đi cầu thân Thần ca nhi sao?"
Mai Chi đang vá áo, thấy nhi tử đã trở lại, buông xuống kim chỉ trong tay.
"Còn không phải sao, con không thấy được hôm nay náo nhiệt thế nào đâu, ước chừng kéo tới hai mươi xe sính lễ, không có nhà nào là không luyến tiếc lấy ra nhiều lễ vật như vậy đâu.

Nhìn là thấy hắn là người biết thương vợ, nghe nói lễ vật đưa đến đều là đồ tốt nhất.

Không biết săn thú bao nhiêu mới có đủ bạc, thật sự cũng quá liều mạng."
Lòng Vương Thụy hơi không cho là đúng, nếu có thể cưới được Thần ca nhi, đừng nói chỉ nhiêu đó đồ, trao tính mệnh mình cho y, Vương Thụy cũng nguyện ý.


Chỉ bằng nhưng món sính lễ, sao có thể nhìn ra hắn có đối xử tử tế với Thần ca nhi hay không, thấy nương anh chỉ nói tiếp vài chuyện linh tinh, anh không khỏi có chút khẩn trương, "Nhân phẩm thế nào?"
Biết anh có quan hệ tốt với Thần ca nhi nên mới hỏi han nhiều như vậy, Mai Chi cười nói: "Khẳng định không thua kém ai đâu, bằng không dì Uyển và Cẩn thúc của con cũng sẽ không nhận lời, tiểu tử Lê Diệp kia là người tốt, con cứ việc yên tâm."
Thấy nương hắn lời trong lời ngoài đều tán thưởng Lê Diệp, Vương Thụy có chút ghen tị, "Nương mới quen biết hắn bao lâu mà đã bị mua chuộc rồi sao?"
"Bị mua chuộc cũng không chỉ có mình ta.

Dì Uyển ngươi ngoài miệng không nói, nhưng đáy lòng cũng rất vừa lòng với hắn, bằng không sao có thể chịu trước tiên hứa gả Thần ca nhi cho hắn?"
Vương Thụy hơi không muốn nghe tiếp, nhấc chân đi ra ngoài, "Con đi gặp Thần ca nhi."
*
Lúc này Thần ca nhi đang nói chuyện với Lê Diệp.
Ăn cơm trưa xong, Lý Cẩn cùng mọi người phân loại sửa sang sính lễ, đồ trong rương, bọn họ đương nhiên thấy được, trong đó không thiếu vật phẩm quý giá, chỉ ngọc thạch, đồ cổ đã có mấy rương, mỗi loại đều tốn không ít bạc, trong nháy mắt như vậy, Lý Uyển thậm chí còn cho rằng Lê Diệp đi trộm mộ.
Lúc trước Vân Liệt có thể lấy ra nhiều sính lễ như vậy bởi vì người ta tốt xấu gì cũng từng làm tướng quân, thu được không ít chiến lợi phẩm, còn có Thánh Thượng cũng thưởng không ít, còn Lê Diệp, cùng lắm là thiếu niên mới mười mấy tuổi, tuy nhìn hắn có chút trưởng thành, nhưng chung quy vẫn là hài tử, sao lại có nhiều bạc như vậy?
Trong lòng nàng không yên ổn, kéo Thần ca nhi tới cẩn thận thẩm vấn, có Lý Cẩn nói giúp không ít lời, việc này mới được cho qua.

Lúc Thần ca nhi trở lại phòng mình, y cũng đồng dạng thẩm vấn Lê Diệp, ngân phiếu hơn một vạn kia Thần ca nhi còn giữ, Lê Diệp căn bản chưa lấy lại, tiền đặt mua sính lễ rõ ràng là hắn kiếm thêm một lần nữa.
Thần ca nhi không thể không thẩm vấn hắn một phen, "Anh lại đến sòng bạc?"
Lê Diệp không thừa nhận, duỗi tay ôm Thần ca nhi vào trong ngực, thật vất vả mới được đính hôn, hắn không muốn nói ra những chuyện mất hứng, chỉ muốn ôm Thần ca nhi hôn hôn vài cái, hắn rũ mắt, thật cẩn thận hôn lên môi Thần ca nhi, thanh âm trầm thấp tràn đầy dụ hoặc, "Cho ta hôn em một cái trước nha?"
Trước kia khi chưa đính hôn, hắn căn bản không dám làm bậy, chỉ là nhợt nhạt hôn lên vài cái, một chút liền thôi, hôm nay lại không giống như vậy, sau khi ôm lấy Thần ca nhi thì không muốn buông tay, hắn chỉ cảm thấy cặp môi mềm mại kia giống như mang một ma lực nào đó, một khi dính vào sẽ không bao giờ muốn rời đi nữa.
Hắn cứ hút rồi gặm cắn, nhìn cánh môi hồng nhạt của Thần ca nhi trở nên yêu kiều diễm lệ, đáy lòng hắn dâng lên cổ cảm giác thỏa mãn kỳ dị, thấy hắn cứ hôn rồi hôn, hoàn toàn không có ý định buông tay, Thần ca nhi mới có chút luống cuống, thấp giọng gọi tên Lê Diệp.
Hai chữ Lê Diệp này, từ trong miệng y thốt ra, làm người nghe phá lệ thoải mái, Lê Diệp không những không buông tay, ngược lại siết chặt gáy y, để nụ hôn càng thêm sâu hơn, môi Thần ca nhi ngọt như thế, làm hắn vô cùng tham luyến, "Ngoan, em cho ta hôn một lát nữa thôi."
Một bên hắn ôn nhu dỗ dành, bên kia không chút do dự cạy môi Thần ca nhi ra, hoàn toàn không cần thầy dạy đã tự hiểu, câu lấy lưỡi Thần ca nhi trêu đùa.

Thần ca nhi chưa bao giờ bị hắn hôn như thế, trong lúc kiếp sợ đều quên đẩy hắn ra, khi kịp phản ứng, Lê Diệp đã hoàn toàn chiếm thế chủ đạo, đè người gắt gao trên tủ quần áo.
Nụ hôn này phá lệ triền miên, khi thì ôn nhu khi thì như mưa rền gió dữ, chút giãy giụa của Thần ca nhi hoàn toàn bị bao phủ dưới sự bá đạo của hắn, hắn câu lấy lưỡi Thần ca nhi hôn lại hôn, bộ dáng kia, thậm chí muốn nuốt người ta vào bụng, ăn sạch sẽ.
Hai má Thần ca nhi đỏ bừng, bị hắn hôn đến thở không nổi, đẩy hắn vài lần, chút sức lực của y cứ như gãi ngứa, căn bản Lê Diệp không đặt vào đáy mắt, thấy y hô hấp thực sự có chút khó khăn, động tác Lê Diệp mới chậm lại, ở trên môi y liếm liếm, thanh âm còn mang theo cổ hương vị dụ dỗ, "Ngoan, thở bằng mũi."
Thần ca nhi nào bị hắn đối đãi qua như thế? Khi nghe thấy từ 'ngoan' kia, mặt y càng đỏ hơn.
Vương Thụy đúng lúc này đến nhà, anh trực tiếp đi vào, gọi Thần ca nhi.
Thần ca nhi nghe được tiếng của anh, da đầu đều dựng lên, thấy Lê Diệp vẫn không có ý định buông tay, Thần ca nhi đành cắn hắn.

Cái cắn này tuy không đến mức quá tàn nhẫn, Lê Diệp lại hạ mi.

Hắn dĩ nhiên nghe thấy âm thanh của Vương Thụy, đáy mắt tràn đầy khó chịu.
Sớm không tới muộn không tới, cố tình tới đúng lúc này, rắp tâm ở đâu ra?
hết chương 69.
*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức.

Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại truyenwk.com chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.
---*---
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn Kỳ Vũ Phi Dương và Địa Lôi, tuy rằng tui đăng chậm mấy tiếng nhưng mà chương này siêu dài, cũng siêu ngọt có phải khum? Moah moah iu iu ~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận