Ngắm Hoa Nở Trong Sương

Không biết người bình thường sẽ có phản ứng gì trong tình huống này, cũng không biết lối tư duy hợp logic sẽ là như thế nào. Nếu bạn cảm thấy những biểu hiện của Ngải Mễ không hợp logic, không chân thực, bất bình thường thì bạn sáng suốt hơn Ngải Mễ năm xưa không biết bao nhiêu lần.

Ngải Mễ nhớ rất rõ là hôm đó cô không khóc, cũng không ngất xỉu. Khi nhìn thấy chiếc ô tô đó chở Allan đi, dường như cô lại nghĩ đến một vấn đề vừa có liên quan, vừa không liên quan: May mà bố mẹ đến nhà bà nội. Cô cảm thấy câu nói “Don’t tell… your parents…” mà Allan nói trước khi lên xe như một học sinh phạm lỗi ở trường, sợ thầy cô mách bố mẹ, giấu được ngày nào hay ngày đó.

Cô không biết chiếc xe đó đưa Allan đi đâu, có lẽ là đưa đến đồn công an, vì đám đông vây quanh bàn tán xôn xao “lại bắt được một tên nữa”, nhưng cô không thể xác định điều họ nói có đúng hay không, thậm chí cô còn không nhìn rõ chiếc xe đó có phải là xe cảnh sát không, hay nói cách khác là cô cũng không biết xe cảnh sát trông như thế nào.

Trong cuộc đời gần hai mươi năm qua, cô chưa lần nào tiếp xúc với đồn công an, thậm chí cô không biết “công an” và “cảnh sát” có gì khác nhau, và cũng không biết “tạm giam” và “bắt giữ” có gì khác nhau. Cô cảm thấy kiếp này chắc chắn cô sẽ không phạm pháp, những chuyện ấy cả đời sẽ chẳng dính dáng đến cô, thế nên cô chưa bao giờ phải bận tâm đến những vấn đề đó.

Cô không biết hiện tại Jane thế nào, mặc dù có người nói Jane chết rồi nhưng cô vẫn không tin lắm, cô cảm thấy chết là chuyện của người già, của những người bị bệnh nặng, còn người khỏe mạnh, trẻ trung như Jane, cô thực sự không thể tưởng tượng ra tại sao lại dính líu đến cái chết. Đặc biệt là một người rất quen thuộc, chưa nói đến việc cô chưa nhìn thấy xác Jane, kể cả đã nhìn thấy rồi, cô vẫn rất khó có thể tin người vừa nói chuyện với mình cách đây không lâu đã ở dưới suối vàng.

Cô từng viết về cái chết, về chuyện tự sát trong tiểu thuyết của mình, viết cứ như là thật, viết về nỗi tuyệt vọng trước khi chết, thậm chí còn được một bài bình luận khen là “chi tiết, như thật”. Có lẽ là do người viết bài bình luận đó cũng không biết tự sát là thế nào, càng không biết người tự sát nghĩ gì trước khi tự sát, vì nếu anh ta hay cô ta viết ra được bài bình luận này thì chứng tỏ anh ta/cô ta chưa tự sát, nói “như thật” nhưng lại không biết “thật” ở đâu.

Trong cuộc sống thực tế, cô chưa bao giờ chứng kiến cảnh ai đó chết, thậm chí đến đám ma cô còn chưa đi viếng bao giờ. Kể từ khi nhớ được những sự việc xảy ra xung quanh mình, nhà cô chưa có ai qua đời cả. Cảnh máu me duy nhất trong đời mà cô nhìn thấy là mỗi khi đến kỳ và chút máu hồng trong đêm đầu tiên của cô với Allan.

Nghe nói phụ nữ không sợ máu như đàn ông, vì tháng nào họ cũng được chứng kiến chuyện máu chảy. Nếu nói như thế có lý thì đáng lẽ Ngải Mễ càng không sợ máu mới đúng, vì tháng nào lượng máu của cô cũng mất khá nhiều, cô nghe người ta nói đó đều là “máu xấu”, chảy ra mới tốt, không nên giữ trong người. Cô cũng vui vì đêm đầu tiên với Allan có vết máu hồng. Hôm ấy khi nhìn thấy vết máu trên ga trải giường, Allan còn sợ hơn cô, hỏi cô rất nhiều lần có đau hay không, có phải đi viện khám hay không. Anh đã bỏ chiếc ga đó vào máy giặt, cô còn thấy tiếc, muốn giữ lại làm kỉ niệm.

Thế nên chuyện xảy ra vào buổi sáng hôm đó rất xa lạ đối với cô. Đại não của cô đã trộn lẫn những thứ trong thực tế, trong phim ảnh, trong tiểu thuyết, trong trí tưởng tượng, cảm giác hết sức mơ hồ không chân thực, tựa như một giấc mơ nhưng không hẳn là cơn ác mộng, mà là một giấc mơ không có logic, phi lý, lộn xộn, không đầu không cuối, không có tình tiết hoàn chỉnh, đều là những chi tiết vụn vặt, dường như còn không thể được gọi là “dòng ý thức”, kể cả có ý thức thì cũng không hình thành nên “dòng”, cùng lắm chỉ là “hố bùn ý thức” mà thôi.


Dường như đôi chân tự động kéo cô ra đường, nhưng cô không giơ tay gọi taxi ngay mà ngơ ngác đứng bên vệ đường, như không có tiền bắt xe, như đang đứng đợi Allan, cô có cảm giác rằng chỉ một lát nữa thôi, Allan sẽ hổn hển chạy về, nói như hụt hơi: “Sorry, họ gọi anh đi hỏi mấy câu, anh có tiền đây rồi, bọn mình bắt taxi về nhé.”

Cô không biết mình đã đứng ở vệ đường trong bao lâu, sau đó có một chiếc taxi tự động đỗ trước mặt cô, bác tài hỏi cô muốn đi đâu, cô mới lên xe, nói địa chỉ nhà. Cô còn nhớ bác tài đó hỏi một câu: “Trường Đại học J hả? Có cho xe vào cổng không?”

“Cổng chính thì không, cổng phụ thì có.”

Cô còn nhớ mình đã tính toán rất giảo hoạt rằng hiện tại chưa nên nói với bác tài là cháu không có tiền, nếu không ông ấy sẽ đuổi mình xuống giữa đường, phải đợi ông ấy chở đến nhà rồi hãy nói. Bác tài chở cô vào sân, cô mới nói là không mang tiền, bảo ông ấy ở dưới đợi cô lên lấy tiền. Nhưng bác tài đã theo cô lên tầng, cô bảo ông ấy đợi ở ngoài rồi vào nhà lấy tiền mang ra trả.

Ngồi trên sofa trong phòng khách rồi, cô mới nghĩ, sao mình lại mò về nhà thế này? Allan đâu? Nhưng cô lại sực nhớ ra Allan bảo cô về, vì trước khi bị đẩy lên xe, anh đã nói lớn: “Mau về đi em, don’t tell your parents!” Thế nên cô nghĩ, mình về nhà là đúng, chắc chắn Allan sẽ về đây tìm mình.

Cô kiếm một ít đồ ăn nhưng rồi lại nôn ra hết nên cô không dám ăn nữa. Cô để nguyên quần áo và nằm vật ra giường, chẳng mấy chốc liền ngủ thiếp đi.

Đến khi trời sẩm tối, cô mới tỉnh giấc, đầu vẫn đau như búa bổ, dường như chuyện xảy ra ban sáng đã xa vời lắm rồi. Cô nghĩ lát nữa Allan sẽ về thôi, nhất định mình phải làm nũng với anh ấy, bảo em đau đầu quá, chắc chắn anh ấy sẽ bê một cốc nước lạnh đến và xoa bóp cho mình.

Cô đến bên cửa sổ đợi anh, nhìn xuống con đường dưới sân, nghĩ chắc Allan sẽ sớm xuất hiện dưới sân nhà cô thôi. Cô cứ ngóng đợi mãi như thế, nhiều lần ngỡ rằng nghe thấy tiếng gõ cửa khe khẽ, nhưng đến khi chạy ra mở cửa, bên ngoài lại không có ai. Có lúc cô lại nghĩ Allan đang trêu cô, chắc đang trốn dưới góc rẽ ở cầu thang, nhưng chạy xuống kiểm tra thì không thấy anh ở đó.


Cô tự hỏi tại sao Allan vẫn chưa đến nhỉ? Hôm nay là thứ Bảy, đồn công an, phòng cảnh sát gì đó có làm việc không? Kể cả có làm việc thì giờ này cũng phải tan sở rồi chứ, đáng lẽ phải thả cho anh ấy về rồi chứ nhỉ? Cô chạy ra cổng trường ngó xem xe đạp của anh có còn ở đó không thì thấy xe của cô và Allan dựng trơ trọi ở đó, cô nghĩ một lát rồi quyết định dắt xe của mình về, như thế Allan quay về sẽ biết cô đã về nhà.

Sau đó cô không đi đâu nữa, sợ anh đến mà cô lại không ở nhà và không vào được nhà. Cô cứ đứng ngóng trước cửa sổ đến tận mười hai giờ đêm rồi lại quay ra cửa đợi. Cô nghĩ, mình ngồi đây đợi, anh ấy gõ cửa chắc chắn mình sẽ nghe thấy. Cô ngồi bệt xuống đất, cuộn mình trong chăn, lưng tựa cửa đợi anh, không hiểu sao, cô thấy mình rất giống cô bé bán diêm, cảm giác rất cô độc, cô khóc thút thít một lát rồi dần dần ngủ thiếp đi.

Đến khi cô tỉnh giấc đã là nửa đêm về sáng. Cô nghĩ, không biết có phải mình ngủ say quá nên Allan gõ cửa mà mình không nghe thấy hay không, anh về ký túc xá rồi ư? Cô biết hôm nay anh không thể ngủ ở nhà Jane vì chỗ đó bẩn và tanh như vậy, ai mà dám ở? Mặc dù cô nghe người ta nói chắc chắn Jane không thể qua khỏi, nhưng đó chỉ là lời dự đoán của đám đông, mẹ Jane nói Jane đang ở viện, không thấy bảo đã mất, cảnh sát cũng không nói Jane đã mất. Đột nhiên cô có linh cảm rằng, có thể Allan đang ở trong bệnh viện chăm Jane.

Cô bắt đầu bực, cảm thấy mình quá đỗi ngớ ngẩn, tại sao đến giờ mới nghĩ ra điều này? Có thể chiếc xe đó chở Allan đến bệnh viện. Jane quen người ở đồn công an nên gọi một chiếc xe cảnh sát đến đón Allan đi là điều hoàn toàn có khả năng. Có phải Allan sợ cô ghen nên mới thông đồng với Jane dựng ra màn kịch này?

Sau khi nghĩ vậy, cô có cảm giác chiếc gậy đen gõ xuống đầu anh rất giống với chiếc gậy bằng cao su. Cô tưởng tưởng ra cảnh Allan vừa chui lên xe đã nói với đám người vừa giúp một tay rằng: “Hú hồn! Cuối cùng cũng cắt đuôi được cô nàng. Vài hôm nữa mời các anh đi nhậu một bữa nhé!”

Tự nhiên cô cảm thấy khó chịu, khó chịu hơn cả hôm nghe mọi người nói Allan đang đi tán gái. Cô nghĩ, chắc chắn là Jane sinh con ở nhà, có người bảo là sinh khó còn gì? Nghe nói đẻ con mất rất nhiều máu, nhưng lần trước gặp Jane, cô có thấy bụng chị ta to đâu nhỉ?

Chắc chắn là Jane đã sinh con, nếu không tại sao mọi người lại xúm đen xúm đỏ vào như vậy? Thế có nghĩa là Allan và Jane có quan hệ mờ ám ư? Bao lâu rồi? Trước khi mình xuất hiện hay sau khi mình xuất hiện? Trước hay sau thì có gì quan trọng đâu? Điều quan trọng là Jane có bầu còn mình thì không. Chắc chắn giờ này Allan đang ở bên giường bệnh bận luôn tay luôn chân và hỏi với vẻ rất tự hào: “Nếu cả hai mẹ con đều khóc thì anh sẽ bế ai đây?”

Cô nhìn đồng hồ, hơn ba giờ sáng rồi, không có thời gian đoán già đoán non nữa, bèn gọi điện đến nhà Jane, cô muốn hỏi Jane đang nằm ở viện nào, cô muốn đến đó tìm Allan. Nhưng nhà Jane không có ai nhấc máy, cô thất vọng bỏ điện thoại xuống, nghĩ một lát lại tức tốc khoác áo vào, tất chẳng kịp đià chạy xuống cầu thang, dắt xe đạp của mình ra rồi đi đến cổng trường, dựng xe cạnh xe của Allan và khóa lại, sau đó ra cổng trường gọi taxi.


Cô đến phòng cấp cứu của mấy bệnh viện hỏi có bệnh nhân nào tên là Giản Huệ nằm ở đây không. Người ở phòng cấp cứu liền bảo cô muốn tìm bệnh nhân nội trú thì phải vào phòng nội trú hỏi, cô lại mò đến phòng nội trú, hỏi hôm qua hoặc hôm nay có bệnh nhân nào tên là Giản Huệ được đưa vào đây không, mọi người lại bảo phải ra phòng cấp cứu hỏi. Cô cứ bị họ đẩy qua đẩy lại như vậy, cảm giác như họ đã thông đồng từ trước với nhau, giúp Jane và Allan giấu cô. Cô lang thang đến hơn sáu giờ sáng mới về nhà, xương khớp trên người như rời ra từng mảnh, liền để nguyên quần áo như vậy mà nằm vật ra giường, chìm trong trạng thái tê dại không nghĩ ngợi, không đau đớn, không khóc lóc, không tủi thân.

Sau đó, Ngải Mễ nghe thấy tiếng động ở ngoài, biết bố mẹ đã về. Mẹ đẩy cửa phòng ngủ của cô, tưởng cô chưa dậy nên lại lui ra.

Sau đó, Ngải Mễ nghe thấy bố nhận được một cú điện thoại, rồi cả hai đều rời khỏi nhà. Đến khi bố mẹ quay về đã là gần một giờ chiều. Mẹ Ngải Mễ liền đến phòng ngủ của cô, xoay đầu cô ra, thấy đầu tóc rũ rượi, mắt đỏ ngầu liền rụt rè hỏi: “Con biết hết rồi hả?”

“Biết cái gì mẹ?”

Nghe thấy cô hỏi vậy, mẹ không nói thêm gì nữa mà chỉ hỏi cô ăn cơm chưa, cô nói không muốn ăn. Mẹ liền đóng cửa phòng ngủ lại và ngồi xuống giường Ngải Mễ, một lúc lâu sau mới nói: “Ngải Mễ, con biết đấy, con là con gái duy nhất của bố mẹ, là hòn ngọc trong lòng bàn tay bố mẹ, là mệnh sống của bố mẹ. Từ nhỏ con đã là một cô bé thông minh, lanh lợi, bố mẹ đều rất yêu con. Bất luận con làm chuyện gì, bố mẹ đều vẫn yêu con.

Người ngoài thường chỉ trích bố mẹ là quá nuông chiều con, nói con cái được chiều chuộng sẽ bất hiếu, được voi đòi tiên, nhưng bố mẹ chưa bao giờ cho rằng mình nuông chiều con, bố mẹ chỉ muốn con được trưởng thành tự do, vì bố mẹ tin rằng con gái của bố mẹ là một đứa biết suy nghĩ, thấu hiểu tình yêu của bố mẹ dành cho mình, sẽ không bao giờ hư hỏng.

Một người còn trẻ sẽ khó tránh khỏi phạm sai lầm, có thể sẽ vì sự nông nổi nhất thời mà phạm các lỗi lớn nhỏ khác nhau, nhưng không có sai lầm nào là không thể sửa. Người ta thường nói: “Lỡ một bước ngàn thu ôm hận”, nhưng câu đó là muốn cảnh cáo người đời không nên lỡ bước, chứ không phải lỡ bước rồi không thể cứu vãn nữa.

Con gái nhiều lúc thích sĩ diện, lỡ bước rồi, đặc biệt là khi đã gây ra hậu quả thì thấy không thể ngẩng mặt lên được nữa, liền dùng cách hết sức cực đoan để cứu vãn, đây là điều vô cùng dại dột. So với trước đây, hiện nay bệnh viện có cái nhìn thoáng hơn đối với nhiều chuyện, thực ra những sai lầm mà một số cô gái cho rằng không thể cứu vãn vẫn rất dễ dàng sửa chữa…”

“Con không hiểu mẹ đang nói gì.” Ngải Mễ mệt mỏi nói, thực ra cô đã nghe thấy và hiểu hết những lời mẹ nói, vì những đạo lý này trong sách, tạp chí chỗ nào chẳng có, cô không hiểu tại sao bây giờ mẹ lại nói những điều này với cô.

Mẹ nhìn cô một lúc, cân nhắc từng chữ rồi nói tiếp: “Ý của mẹ là, nếu chẳng may một cô gái có quan hệ với người khác, có bầu thì tuyệt đối không được quyết định theo hướng cực đoan mà phải nói với mẹ. Những người mẹ là những người có kinh nghiệm, họ sẽ biết nên giải quyết chuyện này thế nào. Đến bệnh viện phá thai không còn là chuyện gì quá khó nữa. Có cô gái sợ bố mẹ mắng chửi, liền giấu bố mẹ và có những hành động tiêu cực, đây là cách làm vô cùng ngớ ngẩn. Làm sao bố mẹ lại mắng chửi con gái mình chứ? Họ biết đây là thời điểm con gái cần nhất sự giúp đỡ, cần nhất hơi ấm…”


“Mẹ, sao tự nhiên mẹ lại nói ra những điều này?” Ngải Mễ hỏi với vẻ hồ nghi.

“Mẹ biết con và Allan… đang yêu nhau, nếu các con…, nếu con đã…”

“Ai bảo con với anh ấy đang yêu nhau?” Ngải Mễ vẫn kiên trì nguyên tắc hoạt động bí mật.

“Chính mắt mẹ nhìn thấy, hôm đó mẹ thấy cậu ấy đứng dưới sân đợi con. Con cũng biết là mẹ rất quý Allan, con ở bên cậu ấy mẹ rất yên tâm, thế nên hôm đó cậu ấy đưa con về trường, mẹ không bảo bố đưa con đi nữa. Nhưng kể cả là một người đã có tuổi như mẹ cũng có khả năng nhìn lầm người, huống chi là con? Tục ngữ nói “tri nhân tri diện bất tri tâm”, nhìn lầm người không sao cả, biết rồi, hiểu được rồi, không bị lừa nữa là ổn.”

Ngải Mễ bực bội nói: “Anh ấy đợi con tức là bọn con đang yêu nhau ư?”

Dường như mẹ đã hết cách. “Ngải Mễ, không phải giấu mẹ nữa, cậu ấy đã thừa nhận rồi.”

Ngải Mễ sửng sốt hỏi: “Ai thừa nhận ạ? Thừa nhận cái gì cơ mẹ?”

“Allan đã thừa nhận là bọn con đang yêu nhau, cậu ấy đã cho bên công an số điện thoại của nhà mình, vừa nãy bố mẹ đã đến đó. Cậu ấy đích thân thừa nhận rằng tối qua có hẹn với con, nhưng sáng hôm qua cậu ấy phải ở đồn công an, cậu ấy nói vốn không muốn gây rắc rối cho bố mẹ, nhưng cậu ấy không có cách nào để thông báo cho con, cậu ấy bảo nếu không biết cậu ấy đang ở đồn công an thì con lại suy nghĩ lung tung…”

Đột nhiên Ngải Mễ mỉm cười ngồi bật dậy, mẹ liền lo lắng hỏi: “Ngải Mễ, Ngải Mễ, con không sao chứ?”

“Con không sao, con chỉ thấy đói thôi, con phải kiếm cái gì đó ăn mới được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận